Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 640 :

Ngày đăng: 13:37 30/04/20


Sùng Minh mở miệng, muốn hỏi cô bé tại sao lại không vui.



Nhưng một khi nghĩ đến có người ngoài, những lời dỗ con nít Sùng Minh làm sao cũng không nói ra được.



Sùng Minh dùng tay chọc lấy Thẩm Hà, đôi mắt to đẹp của Thẩm Hà, nhìn lấy Sùng Minh, không nói gì.



Sùng Minh vừa muốn mở miệng, thì thấy Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt như điên vậy mà đuổi tới.



Sùng Minh đầy vẻ bất ngờ.



Hắn ta cho rằng người đuổi theo phải là Hạ Nhật Ninh, lại chưa từng nghĩ qua là Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.



Chuyện sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?



Thấy Thẩm Hà bình an vô sự trong lòng Sùng Minh, mắt của Vưu Tâm Nguyệt vui đến rơi lệ: “Bình an là tốt, bình an là tốt!”



Hạ Quốc Tường liền thông qua công cụ liên lạc liên hệ với những đội khác: “Sùng Minh và Thẩm Hà đã được tìm thấy, hai người họ bình an vô sự!”



Đội ngũ đang nóng ruột tìm kiếm, nghe được tin tốt này, liền hoan hô một tiếng!



Bây giờ chỉ còn lại Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.



Thẩm Thất tốt xấu gì vẫn còn có tin tức, cô ấy giờ chắc đang trốn mấy dân làng kia.



Nhưng Lưu Nghĩa đâu?



Cô ấy đi đâu rồi?



Tại sao những người khác đều có tin tức, duy nhất cô ấy vẫn không có bất cứ tin gì?



Họ dùng máy dò sự sống ven lưu vực quen sông, không phát hiện thi thể hoặc bất cứ di vật nào.



Thế thì, cô ấy rốt cuộc đã đi đâu?



Đều nói sống phải thấy người chết phải thấy xác.



Tại sao Lưu Nghĩa lại như biến mất thế?
Bà ấy trước đây, hào quang phóng khoáng, quét cả ngàn quân thế kia.



Đối mặt với cường địch, cầm súng liền xông lên.



Đối diện tuyệt cảnh, cắn rằng chịu đựng rồi cũng qua.



Nhưng khi đối mặt cới Thẩm Hà cô bé nhỏ nhắn này, Vưu Tâm Nguyệt trở nên lúng ta lúng túng, không biết làm sao.



Vưu Tâm Nguyệt lúc này, cứ như Sùng Minh lúc trước, không biết nên làm gì.



Thẩm Hà nhìn Vưu Tâm Nguyệt ngồi cạnh mình, với vẻ muốn nói lại thôi, liền nói: “Bà nội, người không cần an ủi con, con chưa yếu đuối đến thế!”



Vưu Tâm Nguyệt trong lòng nghĩ, an ủi? Tại sao phải an ủi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?



Là ai ăn hiếp cháu gái bà ấy?



Muốn chết!



Thẩm Hà tiếp tục nhìn những giọt nước mưa ngoài kia tí ta tí tách, chống lấy cằm nói: “Có từ từ rồi sẽ nghĩ thông.”



Mắt Vưu Tâm Nguyệt xoay tròn, không dám tùy tiện bắt chuyện.



Hạ Quốc Tường bưng lấy thức ăn qua, gọi mọi người trong lều ra ăn cơm: “Ăn cơm ăn cơm rồi. Mưa này chắc phải xuống cả đêm, ở đây địa hình phức tạp, máy bay không cách nào hạ cánh, vì xem xét sự an toàn của chúng ta, chỉ có thể chờ ngày mai mới về.”



Thẩm Hà gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy.



Hạ Quốc Tường đột nhiên đem ra một con thỏ trắng nhỏ, cười híp mắt đưa cho Thẩm Hà: “Thích không?”



Mắt Thẩm Hà liền rực sáng, liền nhận lấy: “Thỏ con dễ thương quá, tặng cho con sao?”



“Đúng thế!” Hạ Quốc Tường ngồi xổm xuống, cứ thế nhìn Thẩm Hà: “Sau này ông nội có thời gian sẽ bắt lấy thỏ con cho con được không?”



Thẩm Hà vui vẻ không ngừng gật đầu: “Được! Cám ơn ông nội! Con sẽ nuôi nó thật tốt!”



Sùng Minh và Vưu Tâm Nguyệt đứng bên cạnh như đang nghĩ gì đó, thì ra đây là cách dỗ con nít hiệu qua nhất.