Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 66 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Thẩm Thất rất muốn từ chối.



Nhưng cô không dám!



Hiện tại ngoài việc phải cố gắng dỗ dành Hạ Nhật Ninh, để hắn cho cô một năm làm việc yên ổn ra thì cô không còn lựa chọn nào khác.



Thẩm Thất nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Được, gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức đến.”



Thẩm Thất lại giao phó việc trong nhà cho Lê Huy, thay một bộ quần áo rồi cầm túi chạy ra ngoài.



Cô quả thực rất lo lắng, nếu như cô đến trễ đối phương sẽ trừ tiền lương của cô!



Vừa đến, Thẩm Thất liền nhìn thấy mấy người Tiểu Xuân đang dìu Hạ Nhật Ninh lảo đảo nghiêng ngả bước ra ngoài.



Thẩm Thất vội chạy đến đỡ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”



Tiểu Xuân liền giao Hạ Nhật Ninh cho Thẩm Thất, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay tổng tài đột nhiên nổi giận ở công ty, khiến cho mọi người trên dưới đều câm như hến. Chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Giao lại tổng tài cho cô đó, cô có biết mật mã phòng ngủ của tổng tài không?...”



Thẩm Thất lập tức trừng mắt: “Tôi không biết!”



“À, mật mã là 441528.” Tiểu Xuân không hề muốn phụ trách việc này liền nói cho Thẩm Thất biết mật mã phòng của Hạ Nhật Ninh.



Thẩm Thất kinh ngạc há hốc miệng.



Không phải chứ, Tiểu Xuân!



Cô là trợ lý đặc biệt số một, trợ lý đặc biệt cấp cao nhất của Hạ Nhật Ninh mà!



Cô không chịu phụ trách chuyện này mà lại nói mật mã phòng của hắn cho người khác như vậy?



Tiểu Xuân xua xua tay với Thẩm Thất nói: “Phiền cô đưa tổng tài về, đây là chìa khóa xe... Chúng tôi còn phải quay về công ty trấn an những nhân viên bị tổng tài giáo huấn. Cứ như vậy nhé! Tạm biệt!”



Nói xong câu đó, bốn người Tiểu Xuân liền vắt chân lên cổ mà chạy!



Chỉ còn mình Thẩm Thất đứng nguyên tại chỗ, dìu Hạ Nhật Ninh, cô cầm chìa khóa xe, hoàn toàn chết lặng tại chỗ,



Bọn họ không ai chịu phụ trách chuyện này, đều bỏ chạy rồi?



Trong lòng đám người Tiểu Xuân thầm nghĩ: “Tổng tài, chúng tôi chỉ có thể giúp anh được ngần ấy thôi... đêm nay, bảo trọng!”



Thẩm Thất quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh đang dựa vào mình, trơi ơi, thật nặng quá mà!



Thoạt nhìn hắn gầy gầy như vậy, thật không ngờ không hề nhẹ chút nào.



Cô đưa tay ôm lấy eo hắn, gầy nhưng vô cùng rắn chắc, không có chút mỡ thừa nào.



Thẩm Thất ấn thìa khóa xe, chếc Mercedes Benz màu lam đậm dừng cách đó không xa chợt lóe lên, cửa xe từ từ mở ra, trong bóng tối, quả thực phong cách của nó rất ngầu.
Hạ Nhật Ninh, hắn... hắn đang làm gì vậy?



Hắn tỉnh rồi, nếu như hắn biết lúc hắn uống say rồi hôn cô, hắn nhất định sẽ tuyệt vọng chết mất!



Thẩm Thất tưởng tượng được kết cục của mình rồi.



Nụ hôn này không kéo dài lâu, sau khi Hạ Nhật Ninh hôn xong lại đè nửa người lên Thẩm Thất, mê mê man man chìm vào giấc ngủ.



Lúc này Thẩm Thất khóc không ra nước mắt.



Bản thân cô đang làm gì vậy?



Cô chính là chị dâu của hắn đó!



Cô chính là cấp dưới của hắn đó!



Cô còn hạ quyết tâm một năm sau sẽ biến mất hoàn toàn nữa...



Bây giờ phải làm sao đây?



A, trời ơi!



Cái chuyện này tuyệt đối không thể nói ra ngoài, tuyệt đối không thể để hắn biết!



Không được, phải mau đi thôi! Đi khẩn trương! Đi ngay lập tức!



Thẩm Thất liều mạng, sống chết vùng vẫy.



Trong lúc này, Hạ Nhật Ninh vẫn đang mê man trong mơ lại đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm một cái tên: “Tiểu Thất...”



Cơ thể đang vùng vẫy của Thẩm Thất chợt cứng đờ.



Cô... nghe lầm rồi sao?



Hạ Nhật Ninh gọi tên cô?



Không không không, nhất định là cô nghe lầm rồi!



Từ trước tới giờ hắn chưa từng dùng giọng nói dịu dàng như vậy để gọi tên cô.



Thẩm Thất vẫn muốn tiếp tục vùng vẫy, đột nhiên sắc mặt Hạ Nhật Ninh thay đổi, cánh tay vốn dĩ đang giam cầm cô chợt ôm lấy miệng.



A a a, anh đừng nôn trong phòng!



Chờ tôi đi tìm thứ gì đó...