Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 67 :
Ngày đăng: 13:29 30/04/20
Hạ Nhật Ninh bất ngờ mở to mắt, tùy ý liếc Thẩm Thất đang bị hắn đè xuống giường, sau đó lập tức xoay người đứng lên, chạy vào nhà vệ sinh, nôn sạch sẽ rượu còn sót lại trong bụng.
Không đợi Thẩm Thất lấy lại tinh thần, trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Một lúc sau, giọng nói của Hạ Nhật Ninh vọng ra: “Đưa áo ngủ cho ta.”
Hả?
Tôi sao?
Tôi đưa?
Thẩm Thất ngơ ngác đứng dậy, lấy một bộ quần áo ngủ đưa đến bên ngoài phòng tắm.
Đứng ở cửa ra vào, Thẩm Thất có chút rối loạn.
Bây giờ có nên để quần áo xuống rồi xoay người rời đi không nhỉ?
Không đợi Thẩm Thất kịp suy nghĩ, Hạ Nhật Ninh đã ra lệnh: “Đưa vào!”
Đưa vào sao?
Thẩm Thất cảm thấy máu nóng trong người đột ngột xông lên đỉnh đầu.
Hiện giờ đi vào thì hẳn là... hắn ta... không mặc quần áo nhỉ?
Thẩm Thất kiên trì nói: “Tôi vẫn nên đặt bên ngoài thì hơn...”
“Đưa vào!” Hạ Nhật Ninh hoàn toàn không nghe Thẩm Thất nói gì.
Thẩm Thất há hốc mồm kinh ngạc, sau đó lặng lẽ đẩy cửa phòng tắm ra.
Thẩm Thất ôm áo ngủ, không dám ngẩng đầu, đứng ở cửa ra vào nói: “Quần áo để chỗ nào?”
Tiếng nước rào rào khiến cho Thẩm Thất lập tức nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng.
Hạ Nhật Ninh bước ra khỏi bồn tắm, cầm khăn tắm lên quấn ngang hông, đi về phía Thẩm Thất.
Cúi đầu nhìn Thẩm Thất đang nhắm chặt hai mắt, khóe miệng Hạ Nhật Ninh không nhịn được mà nhếch lên.
Hắn ném khăn mặt cho Thẩm Thất, xoay lưng về phía cô: “Lau khô nước cho ta.”
Thẩm Thất ngơ ngác cầm khăn, mở mắt ra nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy lưng trần rắng chắc của Hạ Nhật Ninh.
Thẩm Thất luống cuống chân tay: “Tôi... tôi lau sao?”
Hạ Nhật Ninh thờ ơ nói: “Trong phòng tắm này trừ cô với ta ra thì còn có người khác sao?”
Thẩm Thất đỏ bừng mặt.
Thẩm Thất biết hôm nay cô không đi được, đành vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, mặc áo sơ mi của Hạ Nhật Ninh, sau đó cô mới phát hiện ra điểm kì lạ...
Lần trước cô mặc áo sơ mi của hắn là ban ngày.
Mà bây giờ là buổi tối...
Hơn nữa hai người còn vừa tắm rửa xong...
Thẩm Thất bỗng có linh cảm không tốt.
Hạ Nhật Ninh đã nằm trên giường, cầm một quyển sách lên đọc.
Thẩm Thất run rẩy nói: “Hạ tổng, tôi ngủ ở phòng khách nhé. Ngủ ngon...”
Thẩm Thất vừa quay người được hai bước, Hạ Nhật Ninh chậm rãi nói: “Cô cảm thấy ta sẽ nói cho cô biết mật mã của phòng khách sao?”
Thẩm Thất suýt nữa ngã xuống đất!
Hắn có ý gì?
Tối nay hắn muốn ngủ chung?
Điên rồi hả?
Chẳng lẽ hắn không sợ cô sẽ giở trò với hắn sao?
Thẩm Thất đau khổ nhìn Hạ Nhật Ninh: “Hạ tổng, chuyện này không thích hợp lắm. Tôi... không thể ngủ ở đây được!”
“Vì sao không được?” Hạ Nhật Ninh dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn Thẩm Thất: “Chúng ta đã ngủ chung hai lần rồi.”
Thẩm Thất suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Hừ! Nói chuyện cho rõ ràng đi!
Cái gì gọi là chúng ta đã ngủ chung hai lần chứ?
Lần thứ nhất là anh ngủ trên giường, tôi ngủ ở ghế sofa!
Lần thứ hai tuy chúng ta ngủ chung trên giường nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả!
Cái gì cũng không có!
Hạ Nhật Ninh vẫn giữ bộ dạng bình thản, sau đó nhìn ngực Thẩm Thất: “Nhỏ như vậy, không có hứng thú!”
Ầm! Một luồng máu nóng xông lên đỉnh đầu Thẩm Thất!
Hắn nói cô... nhỏ?