Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 68 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Thẩm Thất nhìn ngực mình theo phản xạ.



Hừm, so với người phương Tây thì quả thật có chút nhỏ...



Nhưng đây không phải vấn đề chính!



Sao hắn biết kích thước lớn nhỏ của cô chứ?



Thẩm Thất đưa tay lên che ngực, cảnh giác nhìn Hạ Nhật Ninh.



Hạ Nhật Ninh nhíu mày nhìn cô: “Cô cảm thấy cô đẹp hơn ta sao? Người nên lo lắng phải là ta mới đúng!”



Thẩm Thất do dự một chút, sự thật thì đúng là như thế...



“Được rồi! Không sớm nữa! Mau nghỉ ngơi đi!” Hạ Nhật Ninh cầm quyển sách trong tay ném sang bên cạnh.



Thẩm Thất đứng đơ người tại chỗ, sau đó mới lúng túng đi đến bến giường.



Dù sao cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung trên một chiếc giường!



Hừ! Ai sợ ai!



Thẩm Thất nhắm hai mắt lại, hạ quyết tâm!



Thẩm Thất kéo chăn lên, chui vào bên trong.



Vừa nằm xuống, Thẩm Thất suýt nữa kêu lên vì quá thoải mái.



Hạ Nhật Ninh đúng là biết hưởng thụ!



Chăn đệm mềm mại như vậy, giường êm ái như vậy?



Hạ Nhật Ninh liếc mắt nhìn Thẩm Thất đang xoay lưng về phía hắn, nhìn bóng lưng nho nhỏ của cô gần hắn như vậy...



Hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.



Tắt đèn, hai người mỗi người nằm một bên, nhưng cả hai đều không ngủ.



Thẩm Thất lần này chỉ mặc áo sơ mi của Hạ Nhật Ninh, không hề giống lần trước mặc áo ngủ hoạt hình, chỉ cần cô hơi mạnh tay thì sẽ lộ ra cặp chân dài.



Cho nên Thẩm Thất ngoan ngoãn nằm đó, không dám cử động.



Bình thường Hạ Nhật Ninh ngủ không sâu, hiện giờ bên cạnh còn có một cô gái mặc áo sơ mi của hắn...



Hơn nữa cô gái này lại là người hắn không hề ghét, thậm chí có chút... thích!




“Hạ tổng...” Thẩm Thất vừa nói ra khỏi miệng, Hạ Nhật Ninh lập tức nhíu mày, dùng ánh mắt lạnh lùng dọa Thẩm Thất khiến cô lập tức đổi giọng: “Hạ... Nhật Ninh.”



Lúc này Hạ Nhật Ninh mới hài lòng, thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục xem tin tức công ty: “Ừ!”



“Hôm nay không có việc gì, tôi có thể trở về không?” Thẩm Thất lo lắng hỏi.



Hạ Nhật Ninh nghe thấy cô gấp gáp muốn rời đi như vậy, trong mắt hiện lên một tia khó chịu.



Lúc này Tiểu Xuân lên tiếng: “Tổng giám đốc, dùng bữa sáng được chưa?”



Hạ Nhật Ninh gật đầu.



Tiểu Xuân lập tức xoay người để cho đầu bếp dẫn theo người giúp việc xuống dọn bữa sáng lên theo thứ tự.



Trước giờ Thẩm Thất chưa từng thấy bữa sáng nào khoa trương như vậy!



Thật sự chỉ là bữa sáng sao?



Số lượng đồ ăn đã hơn mấy chục món.



Một bàn xoay tràn ngập đồ ăn!



Mỗi phần có số lượng vô cùng ít nhưng được trang trí rất tinh xảo, Thẩm Thất nhìn hoa cả mắt, không biết nên ăn cái nào.



Trong lúc Thẩm Thất đang ngẩn người thì Hạ Nhật Ninh bỗng đưa một phần cháo cho Thẩm Thất.



Thẩm Thất vội vàng cảm ơn, cúi đầu xuống ăn thử hai thìa.



Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hạ Nhật Ninh vẫn đang nhìn cô.



Thẩm Thất kinh ngạc, cô định lấy đĩa sủi cảo đẩy qua phía Hạ Nhật Ninh.



Lúc này trong mắt Hạ Nhật Ninh mới hiện lên một tia vui vẻ, ăn sạch sẽ đĩa sủi cảo Thẩm Thất đưa qua.



Cơm nước xong xuôi, Thẩm Thất vẫn muốn tìm cớ để trở về, nhưng Hạ Nhật Ninh không đợi cô lên tiếng đã hạ lệnh: “Chỗ này của ta cần cô thường xuyên ngủ lại. Lát nữa đi đến chỗ quản gia lấy dấu vân tay.”



Thẩm Thất ngẩn người.



Đây là ý gì?



Lưu lại vân tay của cô?



Hắn đang nói rằng cô có thể tùy ý ra vào nơi này sao?