Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 706 :

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Tiểu Xuân nhìn về cô bé phía xa, trả lời Thẩm Thất: “Cô chủ, tôi có thể hiểu tâm trạng của cô. Nhưng tỉ lệ tử vong của người mắc bệnh máu trắng rất lớn. Cấy ghép tủy là phương pháp chữa bệnh tốt nhất ở thời điểm hiện tại, nhưng cũng không phải sẽ chữa được. Một khi thất bại thì vô phương cứu chữa.”



Lòng Thẩm Thất càng thêm nặng nề.



“Vậy chúng ta có thể về sớm hơn không?” Thẩm Thất không thể gượng nổi nữa: “Nhìn đứa bé chịu khổ, tôi cảm thấy rất buồn lòng.”



Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Thất nói: “Tiểu Thất, bọn anh cũng muốn quay về nhưng bây giờ thì không được. Máy bay của chúng ta không chở được nhiều người như vậy. Anh đã liên lạc với cảnh sát địa phương rồi, bọn họ và quân đội sẽ cùng qua đây cứu chúng ta. Tiểu Thất, cố kiên trì thêm một ngày nữa thôi. Ngày mai là họ đến rồi.”



Thẩm Thất lặng lẽ gật đầu: “Em biết rồi.”



Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thất, cụp xuống mắt phượng, không ai đoán được tâm trạng lúc này của anh.



Thẩm Thất âm thầm cầu khẩn.



Hi vọng ngày mai khi mặt trời lên có thể rời khỏi nơi chết tiệt này.



Cũng mong kẻ đứng sau chuyện này còn chút lòng nhân từ, tha cho mấy đứa bé đáng thương kia.



Màn đêm lại buông xuống.



Thẩm Thất bưng bát cháo, đưa cho cô bé.



Mẹ cô bé không ngừng cảm ơn Thẩm Thất.



Thẩm Thất chỉ cười cười, lắc đầu không nói.



Cô bé cũng rất thích Thẩm Thất, kéo tay cô nói: “Con cảm ơn dì! Dì vừa xinh đẹp lại hiền lành. Ông trời nhất định sẽ phù hộ cho dì!”



“Cảm ơn con! Ông trời sẽ phù hộ cho chúng ta! Ăn no xong nhớ nghỉ ngơi sớm. Ngày mai, chúng ta có thể rời khỏi chỗ này.” Thẩm Thất an ủi cô bé.



Cô bé vui vẻ gật đầu: “Dì ơi, lời dì hứa sáng nay còn có tác dụng không ạ?”



Thẩm Thất cười nhẹ, đưa tay nhéo mũi cô bé: “Lời dì nói lúc nào cũng có tác dụng! Vậy nên con phải mau chóng khỏi bệnh!”



Trong phút chốc, cô bé nở nụ cười.



Lông mày cong cong, trông vô cùng rạng rỡ.



Trong bóng tối, đôi mắt đó dán chặt vào người cô rất lâu, rất lâu, rất lâu.



Nơi khác, Văn Nhất Phi nhỏ tiếng hỏi Hạ Nhật Ninh: “Tại sao cậu lại chắc chắn hôm nay hắn sẽ ra tay?”
Câu nói này của Thẩm Thất giống như hòn đá ném vào trong mặt hồ tĩnh lặng.



Lập tức dấy lên làn sóng, hòa lẫn vào thế giới dưới nước.



Bước chân của bóng đen phút chốc dừng hẳn.



Ngón tay Hạ Nhật Ninh cũng cứng lại.



Thẩm Thất cử động, tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.



Trong đêm tối, bóng đen nhẹ nhàng bật cười.



Giọng nói bị biến đổi nhẹ nhàng vang lên: “Hình như tôi đổi ý rồi.”



Hạ Nhật Ninh vì đang ôm Thẩm Thất nên không động đậy.



Ngược lại, Tiểu Hạ từ từ đứng dậy.



“Cậu không ngăn được tôi đâu. Trừ khi cậu muốn cô ấy chết.” Giọng nói này lại một lần nữa vang lên, cả người hắn di chuyển về phía cửa sổ: “Mấy người đều quan tâm cô ấy đúng không? Hình như tôi cũng có hứng thú với cô ấy. Tôi muốn sửa lại quy tắc trò chơi này. Mục tiêu của tôi đổi thành cô ấy. Nếu mấy người tự tin có thể bảo vệ được cô ấy vậy thì cùng chơi nào!”



Nói xong, hắn bỗng mở cửa sổ nhảy xuống dưới.



Ngoại trừ Hạ Nhật Ninh, những người khác đều đứng dậy lao về phía cửa sổ.



Dù có tìm thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng đối phương.



Hạ Nhật Ninh im lặng rồi bình tĩnh nói: “Lập tức kiểm tra mọi người có mặt ở đây xem có thiếu ai không.”



Trải qua mấy ngày chung sống ngắn ngủi, Hạ Nhật Ninh đã ghi nhớ gương mặt của tất cả mọi người.



Trừ người đã chết ra



Kẻ này đang trông coi đám người mất tích.



Vậy thì chỉ cần kiểm tra những người có mặt tại hiện trường, mất người nào người đó chính là kẻ tình nghi lớn nhất!



Lưu Vân gật đầu đồng ý, lập tức tập hợp mọi người.



Hành động của đám người Tiểu Xuân rất nhanh, lần lượt kiểm tra từng người một.