Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 707 :
Ngày đăng: 13:38 30/04/20
Cứu viện đến rồi.
Ngoài mấy người họ ra, những người khác đều bị hôn mê.
Như vậy có thể thấy, vào lúc vừa nãy người đó đã ra tay rồi.
Nếu không phải Thẩm Thất đột nhiên nói mê chỉ sợ hai bên đã nổ súng rồi.
Nhưng bây giờ xem ra sự hôn mê của những người này lại tiện cho việc điều tra của hội Tiểu Xuân.
Nhưng sau khi kiểm tra xong mặt của Tiểu Xuân liền biến sắc.
Trong đoàn người, một người cũng không thiếu!
Sao lại có thể?
Trong hai ngày này họ có thể khẳng định 100% không có ai vào trong này cả.
Cho nên sao có thể một người cũng không thiếu được?
Tiểu Xuân báo cáo tình hình này cho Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh suy nghĩ rồi lập tức cười lạnh nói: “Các cậu quên mất hôm qua và hôm nay có người chết bị khiêng ra ngoài rồi sao? Ai biết được họ chết thật hay là giả chết?”
Mấy người có mặt ở hiện trường ngay lập tức biến sắc!
Động tác của Tiểu Hạ nhanh nhất, anh xông về phía cửa sổ hai tay tì lên bệ cửa sổ lấy đà nhảy xuống dưới.
Anh phải đi kiểm tra những xác chết bị khiêng ra ngoài!
Nhưng đợi đến khi Tiểu Hạ xông đến bên ngôi mộ, không nhịn được hít ngược một luồng khí lạnh vào.
Không còn cái xác nào ở đây nữa.
Toàn bộ đều biến mất rồi.
Tiểu Hạ kiểm tra xung quanh, không còn vết tích gì cả.
“Đáng chết!” Tiểu Hạ giận dữ nện xuống đất, sau khi xác định lần nữa không có manh mối mới trở về trong phòng.
Tiểu Hạ thấp giọng báo cáo tình hình cho Hạ Nhật Ninh.
Những người xung quanh đều đứng dậy, họ kích động nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn máy bay trực thăng quân dục bay trên bầu trời không ngừng vẫy tay.
Cuối cùng họ cũng được cứu rồi!
Cuối cùng họ cũng sống sót rồi.
Rất nhanh đã có người nhảy xuống từ trên trực thăng, sau dó đưa từng người một đi, vận chuyển đến bệnh viện gần đó tiền hành kiếm tra cứu chữa.
Cuối cùng khi đến lượt Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh nói: “Chúng tôi có máy bay cứu viện riêng, các anh đưa những người khác rời khỏi đây trước đi.”
Đối phương nghi ngờ: “Xin hỏi anh là...?”
Hạ Nhật Ninh ung dung báo tên của mình: “Hạ Nhật Ninh, Hạ gia, thành phố Vinh tỉnh Nghệ An.”
Đối phương lập tức đứng nghiêm hành lễ: “Vâng!”
Phía cứu viện đưa tất cả người khác rời khỏi đây.
Cả thị trấn suối nước nóng chỉ còn lại đoàn người của Hạ Nhật Ninh.
Thẩm Thất không hiểu nhìn Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh lập tức giải thích: “Ở đây còn có vài việc cần giải quyết vấn để còn lại.”
Thẩm Thất vẫn có chút không hiểu, Từ Vân Khê liền nói với Thẩm Thất: “Việc của đàn ông, chúng ta đừng hỏi quá nhiều.”
Lưu Nghĩa cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta đừng hỏi nữa, họ luôn có lý do của mình mà.”
Lúc này Tiểu Xuân mở lời nói: “Tổng giám đốc, máy bay của chúng ta đến rồi.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu nói với Tiểu Hạ: “Cậu đưa họ lên đó.”
“Vâng thưa tổng giám đốc!” Tiểu Hạ lập tức làm theo hộ tống Thẩm Thất, Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa rời khỏi đây.
Khi Thẩm Thất rời khỏi đây cô quay đầu lại nhìn Hạ Nhật Ninh, cô mở miệng nói nhưng chỉ nói một câu: “Các anh phải cẩn thận đấy.”
Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi, Lưu Vân đồng thời mỉm cười gật đầu.
Đám Thẩm Thất lên máy bay không dừng lại ở nơi cũ mà trực tiếp bay đi luôn.