Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 71 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Thẩm Thất cầm lấy chiếc điện thoại mới trong tay, cảm thấy cô cứ như đang nằm mơ vậy.



Đây là chiếc điện thoại đặc chế riêng, giá trị của nó nhất định không dưới ba ngàn EUR.



Nhưng đó cũng chỉ là giá thành mà thôi.



Thẩm Thất cảm thấy cô lại thêm một món nợ nữa rồi.



Chiếc điện thoại này không lấy cũng không được, nếu không thì Hạ Nhật Ninh lại không vui nữa.



Tiểu Xuân rời đi cùng Hạ Nhật Ninh, nhìn thấy khuôn mặt tổng tài hớ hở như vậy, anh bất chợt cảm thấy chột dạ.



Tổng tài mình đem chiếc điện thoại mà ngài đang xài qua cho cô ấy, chẳng lẽ là... như vậy thì đã thành điện thoại đôi rồi ư?



Tuy Hạ Nhật Ninh chưa từng nói rõ bất cứ thứ gì, nhưng Tiểu Xuân thân là trợ lý hàng đầu, anh ấy vẫn cô cùng nhạy cảm nhận ra thái độ đặc biệt của Hạ Nhật Ninh đối với Thẩm Thất.



Quả nhiên, trong lúc Hạ Nhật Ninh uống say, hắn đã gọi trực tiếp cho Thẩm Thất.



Bắt Thẩm Thất đưa ngài về, ngài cũng không hề trách móc anh, điều này có thể thấy được anh làm như vậy là đúng.



Vì thế Tiểu Xuân lại càng chắc chắn hơn về tâm tư của tổng tài.



Khi tổng tài ra lệnh cho anh đem điện thoại qua cho Thẩm Thất, anh lại vô cùng thông minh nhét sim của cô vào chiếc điện thoại ấy.



Nên lần này, hiển nhiên anh ấy lại làm đúng nữa rồi.



Hạ Nhật Ninh đi đến trước cửa xe, dường như vừa mới nhớ ra hôm nay là ngày Tiểu Xuân được nghỉ phép.



Hạ Nhật Ninh cười rạng rỡ: “Được rồi, anh cứ tiếp tục nghỉ phép đi, không có việc gì nữa đâu.”



Vừa dứt lời, Hạ Nhật Ninh liền vui vẻ lái xe rời khỏi.



Tiểu Xuân vô cùng bất lực đứng ngay tại đó.



Sao anh ấy lại dám nghỉ phép một cách yên tâm được chứ?



Nhưng mà, có thể khiến cho tổng tài vui, thì cũng có thể nói là anh ấy đã cố gắng hết sức mình rồi.
Thế giới của anh tuy đủ yên tĩnh, nhưng thế giới đó... không có tiểu Thất...



Anh đã chìm đắm vào thế giới của anh rất lâu rất lâu rồi.



Nếu thế giới của anh có thể khiến Tiểu Thất không vui, thì thế giới của anh liệu có còn quan trọng nữa không?



Không, Tiểu Thất quan trọng nữa.



Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Lục về đến phòng mình, lần đầu tiên anh chủ động tìm người khác nói chuyện: “Giữa thế giới của mình và người mình yêu thương nhất, các anh sẽ chọn cái nào?”



Cửa sổ chat vốn rất náo nhiêu, chợt chìm vào sự yên lặng như tờ.



Cuối cùng, một người có nickname là Cô bé choàng khăn đỏ bán dưa không nhịn được nữa, điên cuồng gõ lên bàn phím một đoạn ký tự sau đó kêu lên: “Trời ơi, tôi đã nhìn thấy gì vậy nè? Cuối cùng Lục Vũ Thiên Sứ ngoại việc tiết lộ về tài khoản của mình ra, lại bắt đầu nói những đề tài khác rồi ư! Có phải tôi bị ảo giác rồi không?”



Những người khác đều hùa theo: “Tôi cũng cảm thấy nhất định tôi cũng bị áo giác rồi!”



Đợi đến khi mọi người hết bàng hoàng, thì Cô bé choàng khăn đỏ bán dưa đó mới lập tức trả lời câu hỏi của Thẩm Lục: “Đương nhiên là người mình yêu thương nhất rồi! Thế giới của riêng mình có là gì chứ? Nếu không có người ấy, thì thế giới của mình sẽ sụp đổ mất thôi.”



Nét mặt Thẩm Lục lại đăm chiêu sau khi nhìn thấy câu này.



Có lẽ là vậy.



Không có Tiểu Thất, thì anh sẽ không thể vui lên được nữa.



Những người khác còn chưa hỏi tiếp, thì Thẩm Lục lại tiếp tục chìm đắm vào sự tĩnh mịch của mình.



Dường như câu hỏi lúc nãy, không phải do bản thân anh hỏi vậy.



Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Thất dọn dẹp sạch sẽ phòng của Thẩm Lục, sau đó cầm theo một cuốn sách ngồi trên sàn cùng với Thẩm Lục.



“Tiểu Thất...” Thẩm Lục đột nhiên mở miệng ra.



“Hả?” Thẩm Thất lật một trang mới ra, thuận miệng trả lời: “Sao vậy anh?”



“Em quan trọng nhất!” Thẩm Lục rất nghiêm túc nói.