Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 72 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Thẩm Thất nghe thấy câu này, liền ngước đầu lên mỉm cười nhìn Thẩm Lục.



Khả năng diễn đạt của Thẩm Lục càng ngày càng tốt hơn rồi.



Cuối cùng anh ấy cũng biết thể hiện tình cảm của mình rồi.



Đây đúng là một việc đáng ăn mừng.



Quả nhiên, mang anh ấy ra khỏi Thẩm Gia là một sự lựa chọn chính xác vô cùng.



“Anh cũng quan trọng nhất!” Thẩm Thất dịu dàng trả lời.



Thẩm Lục nhìn thấy nụ cười của Thẩm Thất, quyết tâm trong lòng anh càng kiên định hơn nữa.



Cuộc trò chuyện của họ đến đây là kết thúc, nhưng dù cho hai người không nói thêm gì, thì tình anh em sâu đậm của họ vẫn không cách nào tan biến đi được.



Một người đang điều khiển máy tính, còn một người đang yên tĩnh đọc sách.



Họ cứ yên lặng ở bên cạnh đối phương như vậy.



Liên tục hai ngày, hiếm khi Hạ Nhật Ninh không tiến hành lệnh triệu hồi Thẩm Thất, nên cô mới có thể ở bên cạnh Thẩm Lục thêm hai ngày.



Đến ngày thứ ba, thì Thẩm Thất đang chuẩn bị đi chợ như thường lệ.



Vừa mới ra cửa thì đã gặp lại Dư Bảo.



Thẩm Thất không có gì để nói với người hàng xóm này cả, nên lần này cũng không muốn chào hỏi gì cả, chỉ muốn tránh xa anh ta mà thôi.



Thẩm Thất né tránh Dư Bảo, nhưng anh ta lại chủ động tiến lại gần cô.



“Thẩm Thất, chuyện ngày hôm đó thật xin lỗi cô! Tôi không phải cố ý đâu!” Dư Bảo làm ra một bộ mặt vô cùng hối hận nói: “Tôi chỉ quá sốt ruột mà thôi! Tôi cứ như vậy hoài, sốt ruột nên cứ làm sai hoài. Tôi thật sự không có ý xấu gì đâu!”



Thẩm Thất gật đầu, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với anh ta nữa.



Nhưng Dư Bảo lại chặn thang máy lại, ngăn không cho Thẩm Thất xuống lầu: “Tôi muốn mời cô ăn cơm để tạ lỗi có được không? Dù sao thì chúng ta cũng là hàng xóm với nhau mà, vẫn sẽ thường xuyên đụng mặt nhau.”



“Lời xin lỗi của anh tôi xin chấp nhận, nhưng ăn cơm thì khỏi đi. Thật xin lỗi anh, mong anh tránh ra cho.” Thẩm Thất thản nhiên nhìn Dư Bảo, sự kiên định trong mắt của cô vô cùng mãnh liệt.



Dư Bảo bất chợt bỏ tay ra, nhưng vẫn không bỏ cuộc chạy theo Thẩm Thất vào thang máy: “Cô không chịu đi có nghĩa là cô vẫn còn chưa tha thứ cho tôi!”




Thẩm Thất xoay đầu nói với Thẩm Lục xong, bèn cầm lấy chìa khóa đi xuống.



Đồ vật quý giá ư? Còn phải đưa tận tay cho cô ư?



Chẳng lẽ là Hạ Nhật Ninh kêu người đem đồ gì tới sao?



Chắc không phải đâu!



Hắn đã cho cô điện thoại của mình rồi, hắn không hề thiếu nợ cô bất cứ thứ gì cả!



Thẩm Thất hoang mang đi đến phòng bảo vệ, nhưng lại được báo là đối phương đã đợi một hồi lâu, đợi không được nên đã rời khỏi rồi, người đó còn kêu Thẩm Thất đợi điện thoại của họ nữa.



Thẩm Thất không biết tại sao, cứ cảm thấy có chút bất ổn.



Thẩm Thất không ở lại trong phòng bảo vệ quá lâu, cô xoay đầu đi về phòng.



Hầu như cô đã chạy hết tốc lực xông vào cửa.



Khi vào đến cửa, trái tim của Thẩm Thất vô cùng lo sợ!



Đã có ai vào nhà rồi!



“Anh!” Thẩm Thất không kịp bỏ giày ra, xông thẳng vào phòng của Thẩm Lục.



Trong phòng trống không, một bóng người cũng không có.



Thẩm Thất đẩy hết tất cả những cánh cửa trong nhà, đều không hề thấy tung tích của anh.



Đúng lúc đó, điện thoại của cô chợt reo lên, Thẩm Thất bắt máy ngay lập tức.



Đối phương là một người đàn ông lạ mặt, vừa bắt máy liền nói: “Thẩm tiểu thư, nếu cô không muốn người này biến mất luôn thì bây giờ đi tới khu xưởng bỏ hoang tại khu ngoại giao phía Tây Bắc ngay.”



Trái tim Thẩm Thất co thắt lại.



Cô đã bị trúng kế điệu hổ ly sơn, còn anh trai thì lại bị bắt!



Là ai? Ai đã làm việc này?