Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 86 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Nghe thấy cô ấy nói dứt khoát quả quyết như vậy, đáy lòng của Hạ Nhật Ninh lại hiện lên một chút đau đớn.



Hắn không đáng lưu luyến như vậy sao?



Nói đi là đi?



Người phụ nữ này, không có tim sao?



Hạ Nhật Ninh thoáng một cái liền đứng dậy, không còn quan tâm đến Thẩm Thất, trực tiếp đi đến phòng ngủ.



Thẩm Thất ngẩn ngơ.



Hắn muốn làm cái gì!



Đó là phòng ngủ a!



Hắn đi vào làm gì vậy?



Đây là phòng ngủ của mình và đại ca của hắn a...



Tuy rằng trước kia hai người cũng từng ngủ chung trên một chiếc giường nhiều lần, thế nhưng là lúc kia là ở bên ngoài, hơn nữa hắn còn không biết thân phận của mình!



Mà bây giờ là ở Hạ gia, hơn nữa còn đã biết thân phận của mình rồi a!



Thẩm Thất đi nhanh vọt tới, một phát tóm lấy cánh tay của Hạ Nhật Ninh, khó khăn mà nuốt xuống một ngụm nước miếng, nói: "Đó phòng ngủ, là của em."



Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh dời xuống, rơi vào trên bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cánh tay của mình.



Hắn không có tránh ra ngón tay của Thẩm Thất, mắt phượng chúi xuống: "Sau đó?"



"Hạ Nhật Ninh, đừng quậy nữa! Đây không phải là ở cảnh hoa trang viên!" Thẩm Thất cảm thấy mình sắp điên rồi.



Chị dâu và chú em ngủ chung một phòng?



Trời ạ, nếu truyền ra ngoài, mình còn làm sao đối mặt với những người khác của Hạ gia?



"Ý của em là nói, chỉ cần ở cảnh hoa trang viên, thì có thể không kiêng nể gì cả mà ngủ chung với em ư?" Hạ Nhật Ninh dáng vẻ bình thản mà bóp méo ý nghĩa của Thẩm Thất.



Thẩm Thất hận không thể đem đầu lưỡi của mình cắn xuống.



Mình rốt cuộc đang nói cái gì a!



Cái này hoàn toàn không phải trọng điểm của vấn đề được không?



Thẩm Thất nổi giận, ngẩng đầu rất nghiêm túc nói: "Hạ Nhật Ninh, em là em là chị dâu của anh a!"



Hạ Nhật Ninh cuối cùng cũng nhịn không nổi, quay người từ cư cao lâm hạ mà nhìn Thẩm Thất: "Chị dâu? Hửm? Em khẳng định?"



Ngón tay thon dài tinh tế, nhẹ nhàng nhấc cằm của Thẩm Thất, khiến cho cô ấy không thể không ngẩng đầu nhìn vào mình, Hạ Nhật Ninh từ từ cúi đầu xuống, hôn vào trên môi của Thẩm Thất.



Thẩm Thất cả người hoàn toàn ngây ngơ rồi.



Hạ Nhật Ninh, hắn... hắn... hắn đang làm cái gì a!




Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh trầm trầm, không nói gì.



"Đến lúc đó thì hãy nói sau." Hạ Nhật Ninh để lại câu nói này, liền không để ý Thẩm Thất rồi.



Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh đi vào phòng tắm, đáy lòng một hồi sốt ruột.



Hắn đây là rốt cuộc đã đồng ý hay là không đồng ý a?



Tắm rửa xong, hai người đều lên giường.



Được rồi, bản thân của Thẩm Thất cũng thừa nhận.



Bởi vì mấy lần trước hai người cùng giường chung gối, cô bây giờ thật sự có chút quen cùng Hạ Nhật Ninh ngủ chung một giường lớn rồi.



Nhưng mà, sau khi chờ Thẩm Thất chui vào chăn, mới nhớ được có gì đó bất thường.



Trước kia hai người cũng được tính là người xa lạ.



Người xa lạ cùng ngủ chung, ít nhiều gì vẫn phải có chút đề phòng đấy.



Nhưng mà, bây giờ bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận á!



Đây hoàn toàn không giống như trước kia á!



Thẩm Thất cẩn thận từng li từng tí nhìn sang Hạ Nhật Ninh.



Hạ Nhật Ninh hình như đã ngủ rồi.



Nhìn Hạ Nhật Ninh vẫn giống như trước kia, hình như không có gì khác lạ, đáy lòng của Thẩm Thất thở phào một hơi, đồng thời, lại cũng có cảm giác mất mát nhàn nhạt.



Thôi đi, đi một bước tính một bước!



Còn có thời gian một năm, đến lúc đó rồi hãy nói sau.



Thẩm Thất hờn dỗi trở mình, ngủ thiếp đi.



Sau khi Thẩm Thất ngủ rồi, Hạ Nhật Ninh đột nhiên mở mắt lên.



Mắt phượng liếc nhìn qua Thẩm Thất, không để lại dấu vết mà nén đi nén khóe mắt đang nhướn lên.



Đôi mắt rủ xuống, nén xuống cảm xúc ở dưới đáy mắt, một lần nữa nhắm mắt lại, lẳng lặng chìm vào giấc ngủ.



Sáng ngày hôm sau, Thẩm Thất không bất ngờ lại một lần nữa tỉnh dậy ở trong lồng của Hạ Nhật Ninh.



Thẩm Thất thật sự rất muốn khinh bỉ bản thân mình đấy!



Thật đấy!



Bây giờ tiết tháo của cô thật sự đã vỡ đến nhặt không lên rồi!



Cô hình như cũng đã càng ngày càng thích nghi rồi, buổi sáng là tỉnh dậy ở trong lồng của Hạ Nhật Ninh đấy!