Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 870 :

Ngày đăng: 13:40 30/04/20


Thẩm Thất khẽ há miệng, rất lâu sau mới mở lời nói: “Không có! Em chỉ muốn nói là, chúng mình có thể ăn từ từ! Cơn mưa này, trong một phút cũng chưa rút hết được.”



Hạ Nhật Ninh nhìn lên khí trời nói rằng: “Mưa này không rút kịp, chúng mình cũng phải đi về, và cũng không thể qua đêm ở đây được.”



Những người khác cũng quay đầu nhìn cơn mưa bên ngoài, bảo: “Không sao, chúng ta cứ đợi thử. Nếu không được thì, chúng ta sẽ kiếm đường tắt để đi bộ trở về. Tuy rằng sẽ bị ướt một chút, nhưng vẫn an toàn.”



Thẩm Thất gật đầu: “Ừa. cứ vậy đi.”



Nói xong, Thẩm Thất tiếp tục cúi đầu ăn đồ ăn.



Hàn Tắc Phương khóe miệng lại hé lên một tí.



Người phụ nữ này, quả nhiên vẫn như cũ, giống hệt lúc còn ở thị trấn suối nước nóng.



Mọi người cho dù ăn chậm như thế nào vẫn cũng sẽ ăn no.



Ăn hết nồi lẩu, các vệ sĩ dọn sạch đáy nồi, những người còn lại đứng một bên ngắm cảnh cơn mưa.



Có người nói chuyện, có người chơi game, có người còn câu cá khi trời mưa.



Đây yêu câu cá đến thế nào chứ!



Tới khoảng ba bốn giờ chiều, cơn mưa vẫn chưa thấy bớt đi.



Nhưng mọi người cũng không chờ đợi nỗi.



Trời chuyển tối, ở đây sẽ trở nên rất lạnh.



Huống chi, hiện nay là tháng bốn âm lịch, vào ban đêm sẽ rất lạnh.



Cho nên, mọi người quyết định chèo bè mảng rời khỏi lòng hồ, đi lên đất liền, rồi sau đó chuyển trở lại.



Mọi người lần lượt chèo thuyền rời đi.



Thẩm Thất và Hạ Nhật ninh như thường lệ mà đi lên chiếc bè mảng lớn.



Hàn tắc Phương không lên theo, mà đi tới một chiếc bè mảng bên cạnh.



Thẩm thất cũng không để ý, lên chiếc bè đó cũng như nhau thôi.



Mọi người cùng chèo về phía bên hồ trong cơn mưa, nếu không để ý tới cơn mưa lạnh buốt, thì thực sự phong cảnh rất thơ mộng.
Hạ Nhật Ninh và những người khác không màng tới việc thay bộ độ ướt trong người, ra lệnh Tiểu Xuân chuẩn bị sẵn tất cả thiết bị, đi dò xét xung quanh tín hiệu gần đây.



Điện thoại của Thẩm Thất là loại máy được đặt làm, thiết bị theo dõi được cài trên máy là có thể định vị vệ tinh.



Cho dù bị tắt máy trong sự ép buộc, cũng có thể theo dõi được tín hiệu, nhưng trước mắt là cần có thiết bị khởi động.



Hạ Nhật Ninh lúc về tới, Tiểu Xuân và Tiểu Hạ đã mở máy rồi, có thể bắt đầu tiến hành theo dõi.



Quả nhiên, mấy phút sau, nguồn tín hiệu điện thoại Thẩm Thất đã được tìm thấy.



Cách xa khoảng gần đây một ngàn mét.



Cự ly này, tuyệt đối không thể là vị trí trung tâm hồ được!



Điều này chứng minh được, sự suy đoán của Hạ Nhật Ninh là chính xác.



Cũng vào lúc này, điện thoại của Hạ Nhật Ninh bỗng vang lên.



Hạ Nhật Ninh nhìn cũng không nhìn mà nhấc điện thoại nghe máy: “Mày giấu người ở đâu rồi.”



Đối phương là một phụ nữ, khi nghe được lời nói của Hạ Nhật Ninh, người đó liền cười nhẹ một cái: “Hạ tổng đúng là Hạ tổng, kể cả một tiếng khách sáo cũng không nói gì. Nếu Hạ Tổng đã nói thẳng như vậy, thì tôi đây cũng nói tóm gọn. Thẩm Thất đang ở trên tay tôi, muốn cần Thẩm Thất, thì chỉ có một điều kiện.”



Hạ Nhật Ninh bảo: “Đầu tiên tôi muốn xác nhận sự an toàn của cô ấy trước.”



Đầu dây bên đó trở nên im lặng, và đưa điện thoại cho Thẩm Thất.



Giọng nói của Thẩm Thất tức khắc từ trong ống nghe truyền lên: “Nhật Ninh? Có phải Nhật Ninh không? Em không biết sao em lại ở đây. Em bị té xuống hồ, thì lập tức có người bịt mũi em, đánh em bị ngất và đem đi. Nhật Ninh, anh mau tới cứu em!”



Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh, bỗng chốc mang đầy sát khí.



Quả đúng như vậy!



Điện thoại nhanh chóng được xê dịch ra.



“Sao rồi? Hạ Tổng, tôi đủ thành ý chứ!” Đối phương tiếp tục nói.



“Thế rốt cuộc cô muốn thế nào? Cần bao nhiêu tiền? Cứ việc ra giá đi!” Hạ Nhật Ninh liền làm một động tác tay bí ẩn về phía Tiểu Hạ, Tiểu Hạ nhanh chóng gật đầu, quay người rời khỏi.



“Tiền? Haha. Hạ Tổng đúng là biết đùa thiệt! Nói với anh tiền bạc, chẳng phải là sỉ nhục anh sao?” Đối phương tức khắc cười lên: “Điều kiện tôi là, giết đi Tiểu Xuân người trợ lý đứng đầu của anh. Dùng đầu của anh ta, đổi lấy sự an toàn quay về của Thẩm Thất. Thế nào? Hạ Tổng, là vợ yêu của anh quan trọng? Hay là trợ lý đứng đầu của anh quan trọng? Chúng ta đều là người thông minh, anh cũng biết rằng, báo cảnh sát cũng không bằng anh tự đích thân đi điều tra và tìm kiếm dễ dàng. Cho nên, thời gian tôi có hạn. Tôi chỉ có thời gian một đêm thôi. Nếu ngày mai không thấy được đầu của Tiểu Xuân, thế thì anh sắp sửa sẽ thấy được đầu của Thẩm Thất.”