Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 946 :
Ngày đăng: 13:41 30/04/20
Thẩm Lục nghĩ tới nghĩ lui, ở đây đúng là không đủ náo nhiệt.
Mấy lễ hội này, mình cũng không có hứng thú gì cả.
Mấy lễ hội không phải của loài người, không thể nào chấp nhận nỗi.
Quá khiêu chiến sức hạn con người rồi!
Xin thứ tội, bổn tọa đây không chấp nhận được!
Thế là, Trình Thiên Cát dẫn Thẩm Lục đặt một chiếc thuyền nhỏ, hai người lái thuyền tới biển để câu cá biển.
Câu cá biển, tức là đi câu cá trên biển.
Vì vậy, mọi người cũng không đi rất xa, vị trí chỉ cách giữa hòn đảo nhỏ và du thuyền.
Có vẻ có rất nhiều người rất thích câu cá biển, cho nên có thể thấy được khá nhiều thuyền câu cá trên mặt biển.
Những chiếc thuyền nhỏ này đều được trang bị đầy đủ, có tất cả các công cụ cần dùng.
Câu càng vui thì càng có thể được ở trên thuyền nấu chín nữa.
Đương nhiên, chi phí thuê một chiếc thuyền nhỏ cũng không rẻ.
Dù gì những người tới đây đều có tiền, cũng đâu thèm để ý tới chuyện cỏn con này.
Chiếc thuyền của Trình Thiên Cát và Thẩm Lục, không thu phí của họ, đảo W đã sớm qua chào hỏi, tất cả các chi phí của Thẩm Lục, đều được miễn phí!
Do đó, Trình Thiên Cát và Thẩm Lục cũng không khách sáo với họ, lái thuyền ra khơi câu cá.
Đặt xong cần cầu, Trình Thiên Cát với Thẩm Lục mỗi người ôm một cái điện thoại chơi game.
Đừng nhìn chỉ là chơi game trò chơi thôi, khi người chơi game đặt ở hoàn cảnh khác nhau, thì tâm trạng chơi game cũng sẽ khác nhau.
Hai người đang chơi vui sướng, thì phát giác cần câu đang động đậy,
Hai người họ liền đặt điện thoại qua một bên và bắt đầu kéo dây câu lên.
Soạt soạt soạt, dùng sức kéo lên tí, một con cá quét trên mặt biển, vẽ ra một đường cong đẹp, bỗng chốc bị lôi kéo lên!
“Chà, tốc độ này cũng nhanh thiệt chứ?” Thẩm Lục cầm lòng không đậu hỏi: “Cá ở đây có phải đói lắm không? Chúng mình mới đặt gậy xuống, thì đã câu được rồi!”
Trình Thiên Cát cầm con cá được câu lên, nhíu lông mày: “Ai biết được? Dù gì có thu hoạch là được rồi!”
Thẩm Lục cũng không chơi game nữa, vui mừng hớn hở nhìn Trình Thiên Cát giết mổ con cá một cách nhanh nhẹn và tháo vát.
Anh ấy về rồi!
Anh ấy đúng là trở về tìm mình rồi!
Tuy rằng Sùng Minh bây giờ cũng mang dáng vẻ ngụy trạng, nhưng giọng nói của anh ấy thì không làm ngụy trạng nào cả.
Trình Thiên Cát cũng nhận ra anh ấy.
“Được rồi, hai cậu trò chuyện đi, mình về trước.” Trình Thiên Cát mỉm cười và vẩy tay chào Sùng Minh, nhận lấy cá trong xô nước và quay người rời khỏi.
Sùng Minh nhảy qua và đứng bên cạnh Thẩm Lục, cúi đầu xuống nhìn anh ấy.
Thẩm Lục ngơ ngác nhìn anh ấy, không biết nói gì.
“Anh về rồi.” Sùng Minh khẽ cười.
Đúng vậy, anh ấy về rồi.
Đây là Súng Minh!
Là Sùng Minh hoàn chỉnh!
Anh ấy không còn khiếm khuyết nữa!
Anh ấy đã tìm được chính mình!
Đôi mắt Thẩm Lục đột ngột đỏ lên.
“Sao? Không chào đón anh à?” Sùng Minh nhìn đôi mắt đỏ lên của Thẩm Lục, cố ý nói: “Em đã không hoan nghênh, thì anh đi đây.”
Sùng Minh cố tình từ từ quay người, ra vẻ muốn quay đi rời khỏi.
Không ngoài dự đoán, Thẩm Lục từ phía sau ôm lấy anh một cái.
“Anh thử đi xem! Đi rồi, thì đừng có mong quay trở lại!” Thẩm Lục khẽ gào lên.
Sùng Minh đột ngột cười lên, anh ấy tách tay Thẩm Lục ra, quay người lại và ôm chặt lấy Thẩm Lục, sau đó cúi đầu xuống hôn lấy môi Thẩm Lục.
Đồ ngốc, anh về rồi, sẽ không đi đâu nữa!
Chúng mình, sẽ không bao giờ xa nhau nữa!
Vĩnh viễn, không rời xa nhau!