Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 945 :

Ngày đăng: 13:41 30/04/20


Trình Thiên Cát đi vòng qua mấy người này, nhìn Thẩm Lục: “Đây là xảy ra chuyện gì?”



Thẩm Lục với vẻ bất lực, nói: “Họ muốn mời tôi ra mặt giúp họ, giảng hòa với quân đội chính phủ. Tôi với phía quân đội chính phủ lại không có quan hệ gì, tôi có thể nói gì?”



Trình Thiên Cát thuận miệng nói: “Là muốn thông qua cậu tìm Sùng Minh chăng? Nhưng hai ngày nay, Sùng Minh hình như không có tin tức gì.”



Thẩm Lục gật đầu: “Ừm.”



Trình Thiên Cát nhìn đám người đó, nói: “Các người cầu xin cậu ta cũng vô dụng, Sùng Minh không đến tìm cậu ta, cậu ta cũng không biết Sùng Minh ở đâu.”



Những người đó không chút động đậy, nói: “Thẩm tiên sinh đi cũng được! Chỉ cần Thẩm tiên sinh đến đó, hiệu quả cũng như nhau!”



Trình Thiên Cát không kiềm được mà thở nhẹ, quay người đứng sang một bên.



Đám người này có thể tìm đến đây, rõ ràng là được sự cho phép của người phụ trách đảo nhỏ.



Huống hồ, người ta là đem theo quà đến đó?



Ồ, không biết là đem theo quà gì.



Trình Thiên Cát rót cho bản thân mình ly rượu, sau đó rót cho Thẩm Lục ly nước.



Thẩm Lục không chê bai, nhận lấy uống một ngụm, cũng không nói gì.



Trình Thiên Cát ngồi bên cạnh, nhàn rỗi mà xem chuyện vui.



Đám người này, không kiềm được mở miệng: “Thẩm tiên sinh, chúng tôi thực sự không trụ nổi nữa! Nên xin người hãy giúp chúng tôi!”



Thẩm Lục không mở miệng, Trình Thiên Cát không nhịn được mà trợn mắt.



Anh ta phát hiện người ở đây, thật sự quá đáng yêu, quá thơ ngây!



Nói tạo phản liền tạo phản, tạo phản không xong liền cầu hòa?



Đây là cái gì với cái gì thê?



Trò chơi con nít sao?



Đây mới mấy ngày?



Khó trách sắc mặt Thẩm Lục khó coi đến vậy, đổi thành người khác, sắc mặt cũng đều khó coi cả nhỉ?




Cho nên, đám người này mới có thể đến ngoài cửa khách sạn, xin gặp Thẩm Lục.



Bây giờ đối diện với một đám mắc cười như vậy, Trình Thiên Cát và Thẩm Lục đều cho biết rất nhức nhói.



Bây giờ không cần biết Trình Thiên Cát và Thẩm Lục nói như thế nào, họ chính là không rời khỏi.



Muốn xách từng người một ném ra? Người ta ở đó vừa nước mắt nước mũi van xin ỉ oi.



Có chút không nỡ xuống tay?



Nhìn thành ý của người ta!



Để mời Thẩm Lục ra tay, đều đem cả phiên dịch tiếng việt theo.



Đối phương nói một câu, phiên dịch tiếng việt dịch một câu.



Đối phương khóc phiên dịch cũng khóc theo.



Thế là người trong nhà đều khóc cả.



Như vậy làm sao mà đuổi?



Rất bực mình!



Trình Thiên Cát suy nghĩ, nói: “Vậy đi. Các người đi về trước, chúng tôi ở đây đợi Sùng Minh! Chỉ cần Sùng Minh chịu giúp đỡ, chúng tôi tất nhiên rất sẵn lòng giúp các người giãn hòa. Nói cho cùng, năm sau chúng tôi vẫn phải đến đây. Các người cứ đánh trận, chúng tôi cũng không có ích lợi gì.”



Không chờ đối phương mở miệng, Trình Thiên Cát lại nói: “Thẩm tiên sinh vốn dĩ không khéo ăn nói, anh ta sao giúp các người giảng hòa? Chuyện này, hoặc là Sùng Minh, hoặc là Hạ Nhật Ninh. Các người cảm thấy ai thích hợp hơn? Chuyện này, không phải chỉ một cuộc gọi là giải quyết được! Cho nên các người đợi ở đây cũng không ý nghĩa gì. Sùng Minh sớm muộn gì đều sẽ đến tìm anh ta, đến lúc đó để Sùng Minh quyết định. Các người đừng nghĩ rằng Thẩm tiên sinh có thể làm gì chuyện của Sùng Minh. Đó căn bản là không thể. Các người cứ gây tiếp, tôi phải đi tìm người phụ trách đảo nhỏ rồi.”



Câu nói sau cùng của Trình Thiên Cát đã kèm theo sự uy hiếp.



Những người đó mới chịu ấp úng trả lời: “Thế cũng được, chúng tôi về trước! Thẩm tiên sinh, người nhất định phải giúp chúng tôi xin lấy Sùng Minh tiên sinh nhé!”



Trình Thiên Cát như đuổi ruồi vậy, đem họ đuổi ra ngoài.



Trong phòng cuối cùng được yên tĩnh.



Thẩm Lục nhìn Trình Thiên Cát cười khổ: “May là có cậu.”



“Được rồi được rồi, đều là người mình cả, còn khách sáo gì chứ? Nếu cậu cũng không thích tham gia tiết mục mừng lễ này, chi bằng ra biển dạo một vòng.” Trình Thiên Cát đề nghị: “Đi câu ngoài biển, giải tỏa một chút.”