Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 964 :

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


Thẩm Thất nhìn Mai Linh, nói: "Vậy sao?".



"Em không về để tranh giành tài sản với em trai, em chỉ nói vậy thôi". Mai Linh lại cúi đầu, nét mặt có chút buồn bã, khẽ nói tiếp: "Từ nhỏ em đã biết, mặc dù em là đại tiểu thư nhà họ Mai, nhưng mọi thứ của Mai gia đều không thuộc về em, mà thuộc về em trai tương lai. Bởi lẽ Mai gia chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ. Sau khi em sinh ra không bao lâu, em liền biết, sự tồn tại của em không được chào đón!".



Thẩm Thất hơi bất ngờ nhìn Mai Linh.



Cô gái mới mười tám tuổi đầu này, suy nghĩ dường như tinh tế hơn so với bạn cùng lứa rất nhiều.



"Đúng, nhà em trọng nam khinh nữ". Mai Linh cười tự giễu: "Thời đại này còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ, có phải rất nực cười không? Lại còn là một gia tộc lớn! Thực ra em cũng biết, rất nhiều người có suy nghĩ này, nhưng làm đến mức độ như nhà em chắc là không có nhiều đâu nhỉ? Năm đó lúc dì Thi mang thai em tri, cả nhà em đều cùng nhau ép dì bỏ đứa bé. Bởi vì nếu tin đồn lan ra, sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh nhà họ Mai. Đúng vậy, nhà họ Mai rất trọng thể diện".



"Khi ấy em mới mười ba tuổi, em thấy rõ tất cả. Em không diễn tả nổi đó là cảm giác gì, em chỉ biết rằng, dù là em, là dì Thi, hay mẹ, ai cũng chỉ là quân tốt trong tay nhà họ Mai. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ". Mai Linh nói đến đây thì cười khổ một tiếng: "Bây giờ em chính là một con tốt bị vứt bỏ đây, thân mình chưa lo xong, lấy đâu ra tư cách đánh giá chuyện trong nhà. Nói với chị nhiều như vậy, chẳng qua là muốn xin chị nể tình mẹ em, lựa chọn bàng quan mà thôi".



Thẩm Thất mỉm cười, nói: "Không ngờ em cũng suy nghĩ khá là thấu đáo. Nhưng vì sao em lại tin tưởng chị, kể với chị nhiều chuyện như vậy?".



"Vì chị là em gái của anh Thẩm Tứ! Cũng là người anh Thẩm Tứ quan tâm nhất". Ánh mắt Mai Linh buồn rầu, ít nhiều có chút hụt hẫng.



"Không phải em nên gọi anh ấy là chú sao?". Thẩm Thất phải nhắc cô: "Anh tư của chị và ba của em ngang vai phải vế đó".



Sắc mặt Mai Linh hơi thay đổi, rồi lập tức dời ánh mắt, đáp: "Ba em lớn hơn anh ấy mười mấy tuổi mà còn có thể xưng anh em được, em chỉ nhỏ hơn anh Thẩm Tứ mười sáu tuổi, sao không được gọi là anh?".



Thẩm Thất hơi nhếch miệng cười, không nói gì nữa.



Mai Linh nhìn ra xa, khẽ nói: "Mẹ em tới rồi, em đi trước. Chị Thẩm Thất, nhờ chị đó!".



Nói xong, Mai Linh liền chạy biến.



Lát sau, Mai phu nhân quả nhiên tới đây chào hỏi Thẩm Thất: "Hạ thiếu phu nhân, thật ngại quá, thất lễ rồi".



"Không không, nhạc ở đây rất hay, tôi rất thích". Thẩm Thất cười đáp: "Không biết Mai phu nhân mời tôi tới có việc gì?".



Mai phu nhân thở dài một hơi, nói: "Hạ thiếu phu nhân, cô cũng là người thông minh, tôi không nói vòng vo nữa. Chút chuyện nhỏ của nhà họ Mai sắp không giấu được rồi".
Lúc Thẩm Thất đi tới, người xung quanh lập tức nhường ra một con đường.



Từ rất xa Thẩm Thất đã trông thấy Mai Tùng Lâm đang vén tay áo đề thơ lên bức tranh.



Chữ của Mai Tùng Lâm quả thực khá đẹp, phóng khoáng, mạch lạc và rất có lực.



Từng nét từng nét đều thể hiện rõ tài năng.



Thẩm Thất cũng phải gật đầu tán thưởng.



Xét riêng về phương diện tài hoa, Mai Tùng Lâm đúng là một tài tử.



Trong giới nhà giàu, cũng coi như là một bông hoa đặc sắc.



Dù sao phần lớn gia chủ của các gia tộc đều chỉ quan tâm đến chuyện kinh doanh như thế nào kiếm tiền ra sao, bọn họ cũng ngó ngàng qua nghệ thuật nhưng sẽ không tốn vào nó quá nhiều thời gian và sức lực.



Vì vậy, người theo đuổi nghệ thuật đến cùng như Mai Tùng Lâm, quả thực hết sức hiếm hoi.



Thử hỏi, một người mà ngày nào cũng bận bịu trăm công nghìn việc, chỉ có bốn tiếng nghỉ ngơi, thì làm sao có thời gian nghiên cứu sâu vào nghệ thuật sáng tạo?



Vì thế Mai Tùng Lâm đúng là một bông hoa lạ.



Bây giờ bông hoa này đã viết xong nét cuối cùng, sau khi cầm con dấu đóng vào, xung quanh lập tức rộ lên một tràng pháo tay.



Thẩm Thất cũng vỗ tay.



Mai Tùng Lâm nhìn thấy Thẩm Thất, lập tức nói: "Hạ thiếu phu nhân chê cười rồi".



Thẩm Thất vừa cười vừa nói: "Mẹ tôi cũng là một họa sĩ, nhà thơ, tác giả, trường phái của bà không giống anh. Nhưng nghê thuật mà, vốn dĩ là một thể thống nhất. Bức tranh này của Mai tiên sinh phóng khoáng nho nhã, đề thơ lại càng khí phách hào hùng, thảo nào được xưng là đệ nhất tài tử thành phố M".