Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 21 :

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


Ở Thiên Viêm vào giữa hè thời tiết nóng lạ thường.



Nhất là thời điểm giữa trưa, ánh nắng cực nóng cơ hồ có thể biến mặt đất thành lò lửa.



Thành phố a nằm ở giữa sườn núi, Tô Tố bận 1 chiếc váy dài đen tuyền, chậm rãi đi lên cầu thang, chân bị trật vẫn chưa khoẻ lại, nhưng bởi vì đi chậm, nên nhìn không ra.



Quần áo màu đen là hút nhiệt nhất, nhưng Tô Tố dường như hoàn toàn không có cảm nhận được sức nóng của ánh nắng, khuôn mặt nhỏ nhắn không hề có một chút biểu cảm nào.



Rất nhanh, cô ấy đã đi đến nơi cần đến.



Đây là nghĩa trang lớn nhất của thành phố a, Tô Tố đứng cạnh 1 bia mộ, nhìn nụ cười long lanh của cô gái trên mộ, ánh mắt trở nên đờ đẫn.



"Tô Tố..."



Cô nhẹ nhàng thì thầm một câu liền đi đến ngồi xuống trước mộ bia.



Mộ bia ở trước mặt, chính là mộ bia kiếp trước của cô ấy, hôm nay là thất đầu, thế nhưng lại không ai bái tế.



Tô Tố tự cười giễu cợt.1



Cô ấy vuốt ve tấm ảnh trên mộ bia,đây là mội trong những bức ảnh chụp lúc cô ấy còn trẻ, lúc đó vừa mới ra đời, còn lộ ra mười phần ngây ngô, nhưng tấm ảnh chụp rất tốt, thiếu nữ trong ảnh cười tươi như hoa, mười phần tinh khiết.



E rằng trên đời chỉ có cô ấy là từng trải qua chuyện như thế này.



Sống trong 1 cơ thể lạ lẫm, nhìn chính mình trên bia mộ.



Cô ấy nhặt bông hoa cúc ở trước mộ bia, màu trắng của cánh hoa cúc đã mất, bắt đầu khô héo sang màu vàng.



"Hôm nay tôi đến để từ biệt cô lần cuối."



Tô Tố tựa lên tấm bia mộ, như bạn bè lâu năm, âm thanh yên ả bình lặng, "Tô Tố, qua hôm nay, trên thế giới sẽ không còn người này, cũng sẽ không còn ai nhớ đến cô, về sau còn sống sẽ là Tô Tố của hiện tại. Nhưng mà cô yên tâm, thù tôi vẫn sẽ báo!"



Không phải báo thù của cô ấy.



Mà là vì đứa con đáng thương của cô ấy.



Mắt của Tô Tố dần dần2đỏ lên, cô ấy thậm chí đến chết cũng không thể biết giới tính của con mình.



"Mẹ sẽ không để con chết oan đâu..."



Mạc Tầm và Bạch Linh, hai kẻ này cô ấy nhất định không buông tha!




Mạc Tầm vội vàng đưa tay đỡ lấy cô ấy, giọng nói tràn đầy lo lắng, "không sao chứ?" Nhìn thấy Bạch Linh yếu ớt lắc đầu, trong lòng anh ấy như bị thắt lại, lại nhìn1Tô Tố bẳng ánh mắt đã tràn đầy sự chán ghét, "Cô đi đi."



Dù còn rất nhiều nghi vấn nhưng anh ấy không còn muốn hỏi nữa.



Tô Tố cười lạnh một tiếng, không còn gì phải chần chờ, nhanh chóng rời đi.



Đôi cẩu nam nữ vô liêm sỉ.



Tô Tố nhìn một chút cũng cảm thấy bẩn!



...



Đến khi về tới nhà, nhìn thấy 2 đứa con nhỏ, tâm tình cô ấy mới bình phục trở lại.



"Mami, mami bị gì vậy?" Tô Cảnh Thuỵ là người đầu tiên nhận ra sự khác thường của Tô Tố



Sắc mặt trắng nhợt của mami trông hơi đáng sợ.



"Không có gì đâu, có thể là do phơi nắng, có chút bị cảm nắng. Tô Tố sờ sờ đầu 2 đứa con, "mami đi ngủ một hồi sẽ khoẻ lại thôi."



2 đứa con đưa cô ấy về phòng, điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp một chút, đợi cô ngủ thiếp đi 2 đứa trẻ mới lặng lẽ từ trong phòng đi ra ngoài.



"Anh ơi, cảm xác hiện tại của mami không thích hợp a." Trên khuôn mặt nhỏ của Tô Tiểu Thất hiện đầy vẻ lo lắng, "có khi nào liên quan đến người nhà Tô gia không a?



"Em không biết!"



Hôm nay sau khi mẹ nuôi ra ngoài, mami cũng nói có chuyện cần ra ngoài, kêu Cảnh Thụy cùng Tiểu Thất cả 2 ngoan ngoãn ở nhà đợi, mami đi hơn nửa ngày thì hồn phi phách lạc trở về.



Khuôn mặt nhỏ của Tô Cảnh Thụy tỏ ra rất nghiêm túc, kéo Tô Tiểu Thất vào trong phòng khách, "đợi chút mami dậy anh sẽ nói chuyện với mami. Bây giờ anh đi nấu cho mami ít canh đậu xanh"



Wow!



Tô Cảnh Thuỵ vừa xuống đến phòng bếp, điện thoại bàn trong phòng khách liền reo lên, Tô Tiểu Thất sợ tiếng chuông điện thoại sẽ làm mami tỉnh giấc, nên bước lớn bước nhỏ chạy đến nghe điện thoại.



Alo,tìm ai vậy ạ?



Tiêu Lăng cúi đầu xác nhận số điện thoại mình đã bấm, đúng là số thư ký Trương đã đưa.



Nhưng sao nghe điện thoại lại là 1 tiểu loli?