Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 22 :

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


"Halo, ai thế, sao không nói gì ạ?"



Cô nhóc ở đầu dây bên này xem ra bắt đầu cảm thấy không vui, Tiêu Lăng nghĩ chắc là cháu bên họ hàng của An Tiểu Hy. Tiêu Lăng bình thường rất ghét trẻ con nhưng khi nghe thấy tiếng nói non nớt dễ thương kia anh lại không hề thấy vậy, trong lòng còn thấy khác lạ, rất muốn xem xem đứa trẻ có giọng nói bập bẹ này trông như thế nào... Tiêu Lăng bị chính suy nghĩ của mình làm cho ngạc nhiên, nhíu mày:



"Cho chú tìm Tô Tố, cô ấy có nhà không?"



Tìm mà mí? đôi mắt của Tô Tiểu Thất đảo một vòng, vội vàng lấy tay bịt loa điện thoại gọi vọng vào trong bếp:" Anh ơi, có một chú lạ gọi đến tìm mà mí."



Đàn ông lạ? Tìm mà mí? Tô Cảnh Thụy lập tức " bật nút báo động", không còn bận nghĩ đến chuyện nấu chè đậu xanh nữa, lon ton chạy lại phía em gái dành lấy điện thoại;



"alo, ai vậy ạ?"



Đầu dây bên kia đã thay ngườ! Lần này là tiếng của một cậu nhóc. Tiêu Lăng cau mày, bắt buộc phải hỏi lại lần nữa:



"Tô Tố có nhà không?"



"Chú là ai, tìm Tô Tố có việc gì không?"



Mẹ bây giờ đã có điện thoại rồi, người này nếu muốn tìm mẹ sao không gọi thẳng cho mẹ mà lại gọi vào số máy bàn. Tô Cảnh Thụy rất cảnh giác, nếu như chưa biết thân phận của Tiêu Lăng thì nhất quyết không để lộ thông tin của mẹ, một lúc lâu sau cũng không thấy đầu dây bên kia trả lời, Tô Cảnh Thụy cau mày:



"Nếu không có chuyện gì thì cháu cúp máy đây!"



"Đợi đã!"



Tô Cảnh Thụy cầm lại điện thoại:"còn chuyện gì nữa ạ?"



"Tô Tố có nhà không?"



"Không có!"- Tô Cảnh Thụy kiên nhẫn trả lời, cậu trả lời cái rụp rồi không kịp quan tâm đến phản hồi của đầu dây bên kia,"cạch"... cậu cúp máy rồi dặn dò Tiểu Thất:" Sau này nếu như có ai tìm mẹ mà không khai báo thân phận thì em đừng nói nhiều với họ làm gì, cúp máy luôn nhé." Thường những người thế này chắc chắn chẳng phải người đàng hoàng, cậu nghĩ. Tô Tiểu Thất mở to đôi mắt long lanh của mình, gật đầu lia lịa như đã hiểu những điều anh nói. "woa, anh thật ngầu quá..."




Tôn Viễn mách nước cho Mạc Bạch:" mày cứ dùng tiền đè người, mấy đứa con gái bên viện điện ảnh không phải đều thích mấy thứ hào nhoáng sao. Tao không tin là mày ném tiền ra, cô ta lại không động lòng."



Mạc Bạch mặt hơi biến sắc, nheo mắt nhìn Tôn Viễn một cách lạnh lùng.



Tôn Viễn miệng cười khoái trá, tay vẫn rót rượu:"haha, tao đùa thôi mà."



Mạc Bạch nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng những người càng như vậy khi tức giận lại càng đáng sợ. Tôn Viễn rụt cổ lại, cũng chẳng dám nói nữa.



"Cô ấy không phải loại người đó, chúng mày sau đừng có nói những điều như vậy."



"Nghe mày nói thế thì tao lại thấy có đôi chút hiếu kỳ, một đứa con gái như thế nào mới có thể làm mày say đắm bao nhiêu năm như vậy?"- Tôn Viễn chống cằm hiếu kỳ hỏi.



Tiêu Lăng cũng bỏ ly rượu trong tay quay qua nhìn Mạc Bạch.



Mạc Bạch từng tuyên bố rõ ràng cấm tuyệt mấy người họ không được điều tra về người con gái mà anh thích, nên họ thật sự không biết gì về người con gái ấy.



"chúng mày đừng để ý nữa, đợi cô ấy thành người yêu tao rồi, tự khắc tao sẽ dẫn đến giới thiệu." Nói xong Mạc Bạch không biết nhớ ra chuyện gì, cười một cách thật hiền, làm cho ba người đàn ông còn lại trong phòng phải rùng mình.



Đến nỗi thế không!



Chỉ là một người phụ nữ thôi mà.



"Lão đại, tao có một chuyện muốn nói với mày." Mạc Bạch nhìn sang phía Tiêu Lăng.



Tiêu Lăng thẫn thờ lắc ly rượu vang trong tay:"nói đi."



"Bên đoàn làm phim vẫn cần diễn viên chứ? tao cần một vai trong đó.