Lẻ Loi

Chương 12 :

Ngày đăng: 19:09 19/04/20


Ada Anderson làm thợ may tại nhà máy Munsingwear ở đại lộ Lyndale mạn bắc Minneapolis. Bà làm việc ở đó đã lâu lắm, lâu đnế nỗi môi trường ở đó không còn tác động đến bà nữa. Vị trí làm việc của nhà máy giữa khu công nghiệp buồn tẻ, những công xưởng ồn ào và công việc lặp đi lặp lại là những điều bà đã quá quen. Nhưng Catherine, lúc xuống xe buýt, ngước nhìn lên toà nhà, lại cảm thấy đau lòng bởi một cảm giác buồn thảm khi nghĩ đến việc mẹ cô đã làm việc ở đó thật lâu, ngày lại ngày tra những chiếc túi lên những chiếc sơ mi. Nhà máy luôn khiến Catherine thấy buồn, nhưng nó là nơi duy nhất cô có thể nói chuyện với mẹ cô mà không phải phấp phỏng lo bị bố cô bắt gặp.



Ada chạm chạp đi ra khỏi xưởng với vẻ mặt sợ sệt sau khi người quản đốc của bà đến gọi bà ra gặp khách. - một điều hiếm thấy ở nơi này. Khi Ada nhìn thấy Catherine, nỗi sợ của bà biến mất, thay vào đó là một nụ cười nhăn nhó.



- Sao, Catherine, - Ada nói trong vẻ mệt mỏi pha lẫn ngạc nhiên mà bà thường thể hiện.



- Chào mẹ.



- Sao, mẹ nghĩ mày đã đi khỏi thành phố này rồi kia.



- Không, mẹ ạ. Con vẫn ở đây. Con chỉ không muốn cho bố biết.



- Ông ấy phát điên lên về việc mày bỏ đi đấy con ạ.



Catherine mong đợi được mẹ ôm một cái, nhưng không có, chỉ có sự mệt mỏi của mẹ cô đón cô mà thôi.



- Bố... có trút giận lên mẹ không?



- Không. Chỉ nốc rượu thôi. Từ ngày mày đi không có một ngày nào bố mày không say khướt.



- Mẹ, chúng ta tìm chỗ nào ngồi được không?



- Mẹ không biết, mẹ còn ba mươi phút nữa mới được nghỉ giải lao.



- Vào phòng ăn trưa mẹ nhé?



- Ồ, ở đó luôn có người, lũ con gái, chúng có những cái tai to.



- Chúng ta có thể ra khỏi chỗ này một lát được không mẹ? Ra cầu thang mẹ nhé?



- Đợi đã, mẹ sẽ đi xin phép.



Trong Catherine có gì đó đang rạn nứt, một sự bất bình trước sự thiếu can đảm của mẹ cô. Không phải chỉ ở đây, sau mười sáu năm, bà không hề tạo cho vị trí của mình một ý nghĩa mới mà chỉ đơn thuần phục tùng mệnh lệnh.



- Ôi, Chúa ơi, mẹ. Mẹ phải xin phép rời cái máy may của mẹ năm phút sao?



Ada sờ lên cằm mình vẻ lúng túng, khiến Catherine thấy tiếc vì đã chỉ trích b à vì cái điều mà có lẽ bà không thể thay đổi được ngay trong chính bản thân bà. Catherine vội nắm lấy cánh tay mẹ.


- Tốt. Và khi nào anh Steve gọi lại con sẽ cho mẹ biết.



- Mẹ rất vui con ạ. - Ada chống tay lên đầu gối và đứng dậy. Mẹ không muốn nghĩ rằng con đã đi khỏi thành phố này giống như Steve. - Bà ngước lên hai bậc cầu thang và quay lại nhìn Catherine.



- Đám cưới sẽ có hoa, bánh và một chiếc váy trắng dành cho con chứ?



- VÂng, mẹ ạ, tất cả.



- Ồ, tuyệt lắm. - Ada nói. - Tuyệt lắm.



Và lần đầu tiên, Catherine cảm thấy hoàn toàn hài lòng một trăm phần trăm vì cô đã làm theo ý của Angela Forrester.



Thiếp mời được in bằng giấy lụa màu xanh dịu với những hàng chữ vàng được in nổi mềm mại như những bước chân của một vũ công. Khi cô nhặt một tấm thiếp trong khay đựng lên, nhũng nét chữ gợn gợn dưới những ngón tay cô. Cô đưa ngón tay khẽ sờ lên những hàng chữ như một người mù đọc chữ nổi. Những nét chữ vàng lấp lánh như đang nhô lên để cho cô chạm vào.



Mình có thể cảm thấy những chữ này, Catherine nghĩ, mình có thể cảm thấy chúng.



Đầy kinh ngạc, Catherine nhìn những dòng chữ, không dám tin vào mắt mình, không dám tin là tất cả lại diễn ra nhanh như vậy. Những chữ trên thiếp mời mang nội dung tương tự như những thiệp mời cưới khác.



Catherine Marie Anderson







Clay Elgin Forrester



trân trọng mời bạn tới dự lễ thành ôn



vào bảy giờ tối ngày Mười lăm thắng Mười



Tại nhà riêng của ông bà Claiborne và Angela Forrester



Số bảy mươi chín



Highview



Folina, Minnesota



Catherine cảm nhận những con chữ bằng những đầu ngón tay. Những chữ này có thể được cảm nhận nhưng chỉ bằng những ngón tay thôi thì chưa đủ, cô chua xót nghĩ.