Lẻ Loi

Chương 15 :

Ngày đăng: 19:09 19/04/20


Clay đến đón Catherine để đưa cô đến say bay đón Steve. Cô đứng ngây ra!



Clay mặc một chiếc quần bò bạc và một chiếc sơ mi bằng nỉ màu xanh da trời dịu bên trong một chiếc jacket có in chữ trông bụi bụi.Chiêc jacket không được cài khoá buông xuống với hai vạt áo đã bạc và miệng túi hơi sờn. Những quần áo giản dị ấy tạo cho Clay một vẻ mạnh mẽ rất đàn ông, tăng thêm vẻ bất ngờ, sự chân thực vì nó làm cho Catherine nhớ đến lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.Ôi! cái đêm đó trông anh gọn gàng hơn nhưng anh cũng đã mặc một cái quần bò hiệu Levis và một chiếc áo thun trắng kiếu áo chơi tenis.



Cô đứng bất động trong khi Clay không để ý đến phản ứng của cô cất giọng thì thào:



- Chào, tôi mang theo chiếc Bronco, tôi nghĩ vói nó chúng ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn - Anh đi ra cửa mới phát hiện cô không đi theo, vì thế anh quay lại - Ồ! có chuyện gì thế? Tôi phải mặc tử tế hơn chăng? Tôi phải lau chiếc Corvette trong gara nên quên mất thời gian.....Tôi xin lỗi.



- Không... không...không sao. Trông anh...- nhưng cô không nói hết câu được, chỉ đứng nhìn anh không chớp mặt



- Gì?



-Tôi không biết, trông không giống mọi khi. - Trước đây cô đã thấy tôi mặc quần bò rồi mà.



Đúng, cô đã thấy rồi, nhưng cô không nghĩ anh lại nhớ. Cuối cùng cô cũng bước ra cửa cùng với anh.



Chiếc xe cô nhớ đã nhìn tháy vào tháng bẩy vừa rồi đang đậu ở lề đường, một loại đồ chơi của con người với những chiếc ghế cao và nhiều cửa ở chung quanh cùng những chỗ để đồ đi săn ở phía sau. Cô đứng khựng lại như thể cô vừa sặp phải một hàng rào dây thép gai.



- Tôi nghĩ chiếc Corvette không đủ rộng cho hai chúng ta, anh trai cô và đồ đặc của anh ấy. Clay nắm cánh tay cô và dẫn cô đi tiếp. Cô bắt đầu run ; tháng Mười cũng lạnh rồi, cô dễ đổ cho thời tiết làm cô run. Clay tiến lên phía trước mở cửa xe cho cô, nhưng anh lại quay lại và bắt gặp cô nhìn anh làm anh khó hiểu.



Catherine đứng đó, nuốt khan, cố trấn tĩnh cảm giác quen thuộc đang dâng lên trong cô - chiếc quần này, chiếc áo jacket quen thuộc này, tóc anh - chỉ một lần - không được mượt lắm.Cổ áo anh dựng lên, và khi anh đứng đó đợi cô, hơi thở của anh thoát ra tạo một làn khói trắng. Mũi anh hơi đỏ một chút và anh đang run:



- Nhanh lên nào - anh nói với nụ cười trên môi - Lên xe đi kẻo rồi cô lại mắng tôi đến muộn.



- Đây là xe của bố anh phải không?



- Đúng.



Anh bỏ tay khỏi nắm cửa lạnh như băng và đút tay vào túi áo. Chẳng hiểu sao cô lại nhìn xuống khoá quần bò của anh và những chỗ bạc thếch trên ông quần. Ánh mắt cô hướng lên mặt anh và nhận thấy anh đang nhìn cô. Và đột nhiên má anh cũng đỏ như mũi anh vậy.



Cô giật mình, vội bước vào trong xe và để anh đóng cửa lại. Suốt dọc đường đến căn cứ không quân Bloomington không ai nói một lời nào. Catherine cứ nhìn đăm đăm ra ngoài, tự trách mình không thể kiểm soát nổi, để những ký ức lấn át. Clay vừa lái xe, vừa nghĩ mông lung về cái cách cô nhìn xuống quần của anh và giờ thì anh nhớ ra tại sao cô lại làm như thế. Anh hiểu ra rằng phụ nữ coi trọng ký ức hơn đàn ông. Chỉ đến lúc đó anh mới nhận ra mình đã thiếu suy nghĩ khi vận chiếc quần bò và dùng chiếc Bronco, đáng lẽ anh phải nhận ra anh đã dùng cả hai thứ đó vào ngày mùng bốn tháng Bảy đó.



Clay không hề chạm vào người cô khi họ đi dọc toà nhà của sân bay. Sự ngượng ngùng vẫn còn lơ lửng giữa họ.



Nghe thấy tiếng chân của họ một người đàn ông cao lớn mặc thường phục đang nói chuyện với một nhân viên của sân bay quay ra.Anh ta ngước mắt lên nhìn và có vẻ do dự. Rồi miệng anh há ra, mỉm cười và bắt đầu chạy về cô gái tóc vàng có dáng người cao, người mà lúc này cũng đang bắt đầu chạy. Họ gặp nhau như những người yêu nhau bị ngăn trở và Clay không khỏi ngạc nhiên trước sự biểu hiện tình cảm chân thực của Catherine mà lần đầu tiên anh nhìn thấy.Có sự tham lam trong cách cô bấu những ngón tay trên lưng áo anh trai cô, có sự khát khao cháy bỏng trong cách họ ôm chặt lấy nhau cùng nhắm mắt, nuốt vào những giọt nước mắt nghẹn ngào. Clay đứng ở phía sau trong cảm giác bất tiện, không muốn nhìn họ nhưng không thể không nhìn.Steve nhấc Catherine khỏi mặt đất, xoay cô một vòng, nhắc đi nhắc lại những lời âu yếm khiến Clay cảm thấy không thích hợp nhưng lại làm anh cảm động.




- Ừ, tôi biết. Tôi đã kiểm tra sản lượng của chị tháng này và thấy rằng chị làm rất khá. Cả dây truyền đều làm việc rất tốt. Chiều nay chị hãy nghỉ đi, Ada ạ.



- Sao? Galdys? Ada đang mặc áo khoác bỗng dừng tay.



- Thì tôi vừa nói đó thôi. Có phải ngày nào con trai chị cũng từ căn cứ về đâu.



Ada mìm cười, liếc nhanh ra cửa rồi lại nhìn bà quản đốc.



- Chị tốt quá, rồi sau này tôi sẽ làm bù chị ạ.



- Đi đi Ada.



- Cảm ơn Gladys.



Gladys Merkins nhìn Ada cuống quýt đi ra cửa, băn khoăn không hiểu sao con người này lại trở nên cam chịu, lạnh nhạt, nhút nhát đến nỗi sáu năm con trai bà ta mới về mà không dám mở miệng xin một ngày nghỉ.Nếu bà không tình cờ nghe được thông tin đó thì bà sẽ chẳng bao giờ biết con trai Ada về.Bà cảm thấy vừa thương vừa vui khi nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên gương mặt người phụ nữ tội nghiệp ấy.



Ra khỏi nhà máy, Ada túm chặt cổ áo,nơi bà cảm thấy rõ những nhịp đập rộn ràng của trái tim mình. Gió lùa dưới gấu áo bà làm vạt bay sang hai bên.Bà nhìn trước nhìn sau vẻ phân vân.Trước mắt bà chỉ có những nhà máy, những toà nhà, và dòng xe cộ nối đuôi nhau trôi đi không dưt.Những hàng rào sắt đứng đó lạnh lùng với lớp bụi thời gian.Quanh quẩn đâu đây vẫn là mùi khói quen thuộc. Ada đứng co ro trong gió không dám bước đi.



Nhưng rồi một chiếc xe hơi chầm chậm phóng qua rồi dừng lại bên lề đường cách bà mấy bước.Một thanh niên cao lớn bước ra khỏi cửa xe, quên cả đóng cửa, vừa chạy vừa vẫy, vừa mỉm cười vừa gọi:



-Mẹ!...Mẹ ơi.



Ada ngây ra một giây rồi chạy lại với đôi tay dang rộng và đôi mắt trào lệ. Bà choàng tay qua cổ con trai mình mà vẫn không biết co’ phải anh hay không, lớn quá, vạm vỡ quá, thật quá.



- Ôi mẹ...Chúa ơi..mẹ.



- Steve... Steve, để mẹ nhìn con nào.



Anh thả mẹ anh xuống và cũng để nhìn mẹ anh rõ hơn.



Anh thấy mẹ anh già đi nhiều,trông buồn hơn nhiều.Anh chỉ có thể ôm ghì lấy mẹ anh trong cảm giác có lỗi bởi vì anh biết nguyên nhân của sự già nhanh và của vẻ buồn bã trên gương mặt mẹ anh một phần là do việc anh ra đi.Mẹ anh khóc, nhưng qua giọt nước mắt đau khổ ấy anh nhìn thấy niềm hy vọng rằng anh có thể làm cách nào đó xoá chúng đi trước khi anh rời xa bà một lần nữa.



- Đi nào mẹ. Cathy ở trong xe, chúng ta sẽ đi ăn trưa.