Lẻ Loi
Chương 6 :
Ngày đăng: 19:09 19/04/20
Dòng sông Mississippi trong xanh rộng lớn lấp lánh dưới ánh nắng thu chảy qua khuôn viên của Đại học Minenesota chia nó thành khu bờ Đông và khu bờ Tây. Khu bờ Đông có nhiều cây cối hơn, nổi bật với màu nâu đỏ và màu vàng thẳm. Kỳ nghỉ đang đến gần, và có vẻ như những khu sân chơi đã tự trang hoàng cho sự kiện này. Những cây phong già uy nghi khoác lên mình một màu đỏ hồng trái ngược đến bất ngờ với những cây du mang những chiếc lá có màu sắc bốc lửa. Khu Giáo đoàn và Nhà thờ lúc nào cũng nhộn nhịp với những hoạt động chuẩn bị cho kỳ nghỉ. Trên các bãi có các sinh viên dùng thời gian tận hưởng những tia nắng ấm áp còn sót lại của mùa hạ. Những nguòi đợi xe buýt đi lại tha thẩn dưới mái đua của hội trường Jones. Những bánh xe đạp khẽ nghiến trên những chiếc lá khô. Những bức tường thành ốp đá tô điểm cho những ngôi nhà cổ thanh nhã nằm dọc đại lộ Đại học, những bức tường giữ đất, những bậc tam cấp, phơi mình ở đó như những con thằn lằn lười biếng. Và đâu đâu cũng có những cặp tình nhân hôn nhau, để đầu trần dưới nắng trưa.
Giờ đây khi đi ngang qua một đôi tình nhân đang hôn nhau, Catherine phải vội quay mặt đi chỗ khác. Không hiểu sao cảnh tượng đó lại khiến cho tập sách cô ôm ngang hôn như nặng thêm. Gần đây hễ cứ cúi xuống nhấc những quyển sách này lên là cô lại cảm thấy đau nhói và choáng váng.
Clay cũng không đủ can đảm nhìn cảnh một đôi tình nhân hôn nhau. Lúc này khi bước đi trên phố Mall, anh bắt gặp một cảnh nam nữ ôm nhau và ý nghĩ của anh lại xoay quanh Catherine anderson. anh cố nhìn về phía những sinh viên đang đi từng bước và nghĩ cô gái với mái tóc màu vàng lửa kia cứ như là Catherine vậy. anh nhìn tấm lưng cô ta hiện ra rồi lại khuất sau những người khác đang đi trên vỉa hè. Chỉ vì gần đây anh luôn bận tâm về cô nên anh mới để mắt đến một cái đầu tóc vàng giữa một đám đông mà thôi.
Đúng là màu tóc y hệt và dáng người cũng y hệt. Nhưng Clay hiểu rằng anh dễ mà nhận nhầm người, vì anh chưa bao giờ nhìn thấy cô vào ban ngày.
Khỉ thật, Forrester, hãy loại cô ấy khỏi đầu mi đi! Đó không phải là cô ấy vào ban ngày.
Nhưng khi anh nhìn dáng người cao với đôi vai thon, cặp hông uyển chuyển, một cảm giác kỳ lạ bỗng dâng lên trong anh khiến người anh lâng lâng. anh muốn gọi tên cô nhưng anh biết đó có thể không phải là Catherine. anh đã quên cái lời nhắn rõ ràng của người đã đấm anh trước lối vào nhà rồi ư? Cô ấy đã bỏ đi Omaha rồi.
Clay cố ý nhìn sang bên kia đường để mắt anh và tâm trí anh khỏi bị ảo giác đánh lừa. Nhưng anh làm thế chẳng ích gì. Chỉ vừa một giây sau anh đã lại thấy mình dõi lên đám đông phía trước tìm kiếm chiếc áo len xanh da trời với mái tóc vàng buông xoã. Cô ấy đã đi mất rồi! Thật buồn cười, một cảm giác lo sợ xâm chiếm tâm trí Clay và khiến anh co chân chạy về phía trước. anh đã lại nhìn thấy cô, ở đàng xa, và anh thở thoải mái hơn nhưng vẫn tiếp tục đuổi theo. Những bước chân dài, anh nghĩ. Đôi chân dài. Liệu có phải là cô ấy không? Bỗng nhiên cô gái giơ cánh tay lên hất những món (?) tóc khỏi cổ như thể cô đang nóng. Clay nghiêng bên này, nghiêng bên kia quanh đám người anh đã đuổi kịp, nhìn đôi chân dài, nhìn đôi vai cân đối của cô, thầm nhớ đến vẻ kiêu căng và bảo thủ của cô. Cô đi đến một đầu phố và đứng lại một lát đợi một chiếc xe đi qua, rồi nhìn luồng giao thông chuẩn bị sang đường. Khi cô bước khỏi lề đường, dáng người nhìn nghiêng của cô không thể lẫn được nữa.
Tim Clay đập thình thịch và anh chạy tới.
- Catherine? - anh gọi, vẫn không rời mắt khỏi cô, và cố gắng luồng lách qua những người đi bộ để chạy thật nhanh. - Catherine?
Cô dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước đi, một chiếc xe buýt bắt đầu chuyển động khỏi mép đường càng làm cho tiếng ồn tăng lên. Mệt gần đứt hơi anh mới đuổi kịp cô và anh vội đưa tay nắm lấy cánh tay cô kéo lại. Những cuốn sách rơi khỏi hông cô và tóc cô bay xoà qua miệng dính vào môi cô.
- Này - cô bắt đầu, và cúi xuống những cuốn sách. Nhưng qua những sợi tóc loà xoà ngang mặt cô nhìn lên và nhận ra Clay Forrester đang nhìn cô chằm chằm, nhìn thấy ngực anh phập phồng thở gấp, nhìn thấy miệng anh há hốc đầy ngạc nhiên.
Tim Catherine đập loạn lên trong lồng ngực và cô cảm thấy cô đang run lên từ bên trong.
- Catherine? Cô làm gì ở đây? - anh lại cầm cánh tay cô kéo lên. Cô chỉ nhìn trân trân, cố kiềm chế sự thôi thúc muốn bỏ chạy trong khi tim cô càng đập hỗn loạn hơn và những cuốn sách thì bị bỏ quên trên lối đi. - Cô vẫn thường ở đây, cô học ở đây ư? - anh hỏi vẻ ngạc nhiên và vẫn nắm cánh tay cô như thể anh sợ cô sẽ biến mất.
Clay có thể nhận thấy sự choáng váng của cô. Môi cô không khép và ánh mắt cô nói cho anh biết rằng cô cảm thấy cô bị dồn vào chân tường và chắc chắn cô sẽ tiếp tục chạy trốn. Cô cảm thấy áo len của cô tuột khỏi những ngón tay anh.
- Catherine, tại sao cô không gọi điện? - Mấy sợi tóc vẫn dính trên môi cô. Hơi thở của cô làm cho những sợi tóc đó phập phồng. Rồi cô cúi xuống nhặt những quyển sách lên và anh cũng cúi xuống để làm việc đó. Cô giật những cuốn sách khỏi tay anh và quay đầu trốn khỏi anh cùng những rắc rối sắp được nói ra với anh.
- Catherine, đợi đã!
- Để tôi yên, - cô hất vai, cố không tỏ ra là cô đang chạy trốn, cô đi thật nhanh.
- Tôi phải nói chuyện với cô.
Cô vẫn bước rất nhanh, Clay bước sau cô, cách mấy bước.
- TẠi sao cô không gọi điện?
- tệ thật! Sao anh lại tìm tôi?
- Vì Chúa, cô hãy dừng lại đi!
- Tôi bị muộn rồi! Hãy để tôi yên!
anh bước lên ngang hàng với cô, cùng bước đi một nhịp, trong khi một bên sườn Catherine bắt đầu đau và cô dùng bàn tay không ôm sách áp lên chỗ đau.
- Cô không nhận được lời nhắn tin của tôi từ Bobbi sao?
Nhưng cô vẫn bước nhanh và mái tóc vàng cứ rung rinh trên cái cổ kiêu hãnh. Cô không chịu dừng lại buộc anh lại phải nắm tay cô một lần nữa.
- Tôi mệt phải chơi mãi trò Keystone Cops với cô rồi! Cô dừng lại đi!
Lần này thì những cuốn sách vẫn ở nguyên trên hông cô nhưng cô hất đầu một cách bướng bỉnh như con ngựa non một tuổi không chịu dây cương. Cô đứng đó nhìn anh trân trân trong khi anh vẫn giữ cánh tay cô. Rồi cuối cùng dường như anh nghĩ cô sẽ không bỏ chạy nữa nên anh buông tay cô ra.
- Tôi đã nhờ Bobbi nhắn cô gọi cho tôi. Cô ấy có chuyển lời hộ không?
Thay vì trả lời câu hỏi của anh, cô lại quở mắng mình:
- Đây là điều mà tôi không ngờ tới, không ngờ lại gặp phải anh ở đâu đó. Tôi cứ nghĩ ở khu đại học này đủ lớn cho cả hai chúng ta. Tôi đánh giá cao vì anh tin là tôi ở đây.
- VÀ tôi cũng đánh giá cao nếu cô cho tôi một cơ hội để giải thích vài điều với cô.
- Chúng ta đã nói tất cả những gì cần nói rồi. Tôi đã nói với anh rằng tôi đã có các kế hoạch của riêng mình và anh không cần phải lo lắng cho tôi.
Những người qua đường nhìn họ bằng cặp mắt tò mò, không hiểu họ đang tranh cãi về chuyện gì.
- Nghe này, chúng ta đang làm trò cười ở đây đây. Cô có thể cùng tôi đến một chỗ nào đó yên tĩnh để nói chuyện không?
- Tôi đã nói là tôi đang vội.
- Còn tôi thì đang vướng trong một loại rắc rối khó giải quyết! Cô có thể cho tôi chỉ hai phút được không? - Clay chưa bao giờ thấy một ai ương ngạnh đến thế. Sự giằng co này còn căng hơn cả tối hậu thư mà bố mẹ anh đặt ra đối với anh. Đây đã trở thành một cuộc đua tranh giữa ý muốn của hai người và cô cứ bước dọc phố còn anh cứ bước theo ngay sau vai cô.
- Để tôi yên! - cô yêu cầu.
- Tôi không đòi hỏi gì cả, nhưng bố mẹ tôi không nghĩ như vậy.
- Tiếc thật.
anh túm lấy lưng áo len của cô, và cô cứ bước đi cho đến khi cô biết cô không thể bước thêm nữa.
- Cho tôi cái hẹn, một số điện thoại nào đó, gì cũng được, để tôi có thể liên lạc với cô và sau đó tôi sẽ không quấy rầy cô nữa.
- Cô có biết cô hỏi tôi câu hỏi đó nghe mới nực cười làm sao không?
- Tại sao anh cứ săn đuổi tôi chứ?
- Tôi có một công việc dành cho cô.
- Không, tôi không cần, cám ơn.
- Cô thậm chí không muốn nghe xem đó là việc gì ư?
- Nhờ anh.. tôi đã có việc rồi. Một việc ấy là đủ.
- Cô chơi không đẹp tí nào, cô biết không?
- anh muốn gì!
- Tôi không muốn nói chuyện đó trên điện thoại. Tối mai cô có rỗi không?
- Tôi đã nói với anh rồi...
- Tha cho tôi, khỏi phải nhắc lại. - anh ngắt lời cô, - Tôi không muốn làm theo cách này nhưng cô không để tôi có một sự lựa chọn nào khác. Tôi sẽ đến đón cô lúc bảy giờ tối mai. Nếu cô không ra ngoài nói chuyện với tôi thì tôi sẽ nói cho bố cô biết cô đang ở đâu!
- Anh dám à! - Mặt cô căng thẳng vì tức giận.
- Chuyện tôi muốn bàn rất quan trọng, vậy nên đừng bắt tôi phải thử những điều tôi không muốn, Catherine ạ. Tôi không muốn là như thế nhưng nếu tôi buộc phải làm thì tôi sẽ làm. Tôi có một cảm giác rằng ông ta có thể có cách buộc cô phải nghe ra lý.
Cô cảm thấy bị dồn vào chân tường, bị mất mát, tuyệt vọng. Tại sao anh lại làm thế đối với cô chứ? Tại sao, khi mà giờ đây cô đã tìm được một nơi khiến cô vui, chẳng lẻ cuộc đời của cô không thể được yên ổn hay sao? Cô nói vẻ cay đắng.
- Anh không để cho tôi có sự lựa chọn nào khác sao?
Đầu dây bên kia yên lặng một chút rồi giọng anh lại cất lên, nhẹ nhàng hơn một chút.
- Catherine, tôi đã cố làm cô nghe tôi nói. Tôi đã nói rằng tôi không muốn làm việc đó...
Cô cúp máy, giận không chịu nổi. Cô đứng đó, cố trấn tĩnh lại để quay lên gác. Điện thoại lại đổ chuông. Cô cắn chặt môi đến nỗi cả môi và răng cô đều đau, rồi lại đặt tay lên điện thoại, nhấc ống nghe lên và nói vào máy bằng giọng tức tối:
- Anh lại muốn gì nữa!
- Bảy giờ tối, - anh đanh thép ra lệnh, - Cô đi hoặc là bố cô sẽ tới!
Rồi anh cúp máy.
- Có chuyện gì sao? - Marie đứng ở cửa bếp hỏi.
- Chị không biết em ở đó. - Catherine giật nảy mình, vội đưa tay lên cổ.
- Em vừa mới ra thôi. - Em chỉ nghe được tí tẹo. Có gì quan trọng không chị?
Catherine đờ đẫn nhìn Marie, nhìn khuôn mặt bé nhỏ ngây thơ như búp bê của cô bé, tự hỏi không biết Marie sẽ làm gì nếu Joe gọi tới bảo rằng muốn nói chuyện với cô vào bảy giờ tối mai.
- Không, không có gì quan trọng cả.
- Anh ta phải không?
- Ai cơ?
- Bố của con chị đấy.
Catherine đỏ mặt.
- Việc gì chị phải chối. - Marie tiếp tục. - Em biết ngay mà.
Catherine nhìn xoáy vào Marie một cái rồi quay đi.
- Ồ, chị không nhìn thấy mặt chị đỏ thế nào đâu, cả ánh mắt chị lúc chị nhấc mấy và nghe thấy tiếng anh ta nữa.
- Trong mắt chị không hề có Clay Forrester! Catherine quay người lại, phân trần.
Marie khoanh tay trước ngực, nhoẻn cười, nhướn mi lên.
- Tên anh ta là Clay Forrester à?
- Tên - tên anh ta là gì chẳng quan trọng. Trong mắt chị không hề có anh ta. - Bực với chính mình, Catherine ấp úng nói.
- Nhưng chị không thể. - Marie nhún vai như thể lời mình nói là một lời tiên tri.
- Ôi, thôi nào. - Catherine bực bội nói.
- Một khi chị đã vào đây chị phải hiểu rằng không cô gái nào đến đây lại tuyệt giao được với người đàn ông người mà một nữa lý do khiến cô ta phải ở đây. Làm sao cô ta có thể chứ?
Dù Catherine có muốn phủ nhận điều Marie nói, cô cũng không thể. Quả là khi cô nghe thấy giọng nói của Clay cô cảm thấy trong người mình có gì đó rất lạ. Cô run rẩy và nóng bừng, đầu thì choáng váng, bối rối. Làm sao mình lại thế chứ! Cô thầm quở trách mình. Làm sao mình lại phản ứng như thế khi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông - người mà - sau sự việc đó hai tháng - không còn nhớ là anh ta đã quan hệ tình dục với mình?