Lẻ Loi

Chương 8 :

Ngày đăng: 19:09 19/04/20


Cái tên "Mullion", có nghĩa là "Thanh Dọc", bắt nguồn từ những ô cửa sổ có chấn song hướng ra phía đông. Clay nắm khuỷa tay Catherine, dẫn cô tới một cái bàn đặt tại một gian phòng nằm sâu ở phía trong được bao quanh bởi ba mặt gương bằng kính. Anh đưa tay định giúp cô cởi áo khoác, nhưng cô giữ nó lại trên người như một thứ vũ khí và ngồi xuống trước khi anh kịp kéo ghế ra cho cô.



- Cô được phép uống gì? - Anh ngồi xuống ghế đối diện và hỏi. Anh để ý cách cô tự cởi áo khoác và để nó trên vai ghế.



- Thứ gì đó nhẹ thôi.



- Rượu vang nhé? - anh đề nghị. - Vang trắng, được không? - Thật khó tin là anh nhớ được là cô thích vang trắng hơn vang đỏ. Nhưng đúng là trong đầu buổi tối của cuộc hẹn hò duy nhất ấy của họ, họ đã rất tỉnh táo, tỉnh táo đủ để anh nhớ điều này.



- Không, thứ gì đó nhẹ hơn. Nước cam - nguyên chất.



Anh liếc xuống chiếc bụng cô trước khi nhìn lên vẻ mặt khó hiểu của cô.



- Ở Horizons họ khuyến khích uống nước trái cây, - cô nói để anh rõ.



Mắt họ nhìn nhau, ánh mắt anh khá bối rối, cô nghĩ, và cô vội nhìn ra ngoài nơi có những dãy đèn điện tử được thắp dọc cầu Washington, tạo ra những ánh sáng phản chiếu lấp lánh trên mặt nước. Clay gọi hai ly nước cam không pha khiến Catherine ngạc nhiên. Cô can đảm liếc nhìn anh, nhưng rồi lại nhìn đi chỗ khác ngay. Cô không thể không tự hỏi liệu đứa bé trông có giống anh hay không?



- Tôi muốn biết các kế hoạch của cô, - anh bắt đầu, rồi vội nói thêm một cách có chủ ý, - trước tiên.



- Trước tiên? - Cô nhìn anh. - Trước cái gì chứ?



- Trước khi tôi cho cô biết ý định tại sao tôi lại dẫn cô tới đây.



- Kế hoạch của tôi rõ ràng rồi còn gì. Tôi đang sống trong trung tâm dành cho những người mẹ độc thân.



- Đừng như vậy, Catherine. Đừng có khiến tôi phải vất vả mới có được một câu trả lời của cô như thế. Cô biết tôi đang hỏi gì. Tôi muốn biết cô dự định thế nào sau khi cô sanh con.



- Ồ, không, anh cũng không. - Mặt cô trông rất căng thẳng.



- Cô nói tôi cũng không nghĩa là thế nào?



- Gần đây hễ tôi quay đầu lại là thế nào cũng có người muốn biết tôi định thế nào với đứa bé.



- Ai khác chứ?



Cô định nói rằng đó không phải là việc của anh, nhưng cô biết cô nói thế không đúng.



- Bà Tollefson, Giám đốc trung tâm. Bà ấy nói nhiệm vụ của bà ấy không phải là tìm những đứa trẻ cho người không có con, nhưng anh mổ xẻ chuyện đó như thế nào thì bà ấy làm y hệt.



- Vậy cô định cho đứa bé đi ư?



- Tôi không cho rằng đó là việc của bất cứ ai, chỉ là việc của mình tôi mà thôi.



- Vậy là cô đang gặp khó khăn trong chuyện đi đến một quyết định?



- Vậy là anh muốn là một phần của quyết định đó sao?



- Thì sao chứ?



- Bởi vì anh sẽ không được như vậy.



- Tôi là bố đứa bé.



- Anh là một... thứ để lấy giống, - cô nói, ném vào anh một cái nhìn như dao đâm rất hợp với những lời cô nói. - Có sự khác nhau lớn đấy.



- Thật nực cười, - anh nói bằng giọng nói nghe rất lạ, - nhưng tôi lại nghĩ chẳng có gì khác cả.



- Anh muốn nói rằng anh đang phải chịu sự giày vò của lương tâm chứ gì?



- Đứa bé là con tôi. Tôi không thể gạt bỏ nó như xoá một tấm bảng được, cho dù tôi có muốn đi nữa.
- Tôi biết. Tôi không mong đợi đó sẽ là một cuộc hôn nhân bình thường, với tất cả những trách nhiệm đè nặng lên nó. Chỉ là phương tiện giúp đạt được những gì cả hai chúng ta muốn mà thôi.



- Và anh sẽ bắt đầu lo những thủ tục ly dị ngay sau khi anh thi xong và anh sẽ không sử dụng mánh khoé nào để giành đứa bé từ tôi chứ?



- Tôi sẽ đối xử công bằng với cô, Catherine ạ. Tôi hứa với cô như vậy.



- Chúng ta sẽ sống chung ư? - Đôi mắt cô lấp lánh nhìn ra bên ngoài.



- Ở cùng một nơi, nhưng không cùng nhau. Cần phải để bố mẹ tôi nghĩ là chúng ta không chỉ cưới nhau trên danh nghĩa.



- Tôi cảm thấy kiệt sức. - cô thú nhận.



Mấy nhạc công vào phòng, bật những ngọn đèn màu lên và bắt đầu chơi ghi ta.



- Tối nay chúng ta nói vậy đủ rồi. - Clay miết những ngón tay lên mép bàn. - Nếu cô lấy tôi thì tôi sẽ không quấy rầy cô nữa đâu. Tôi biết cô không thích tôi, vậy nên tôi sẽ không cố làm phiền cô.



- Tôi không ghét anh, Clay ạ. Tôi hầu như không biết anh.



- Mặc dầu vậy, tôi đã cho cô thừa lý do để ghét tôi, đúng không? Tôi đã làm cô có thai, đã đề nghị cô cầm tiền đi phá thai, và bây giờ tôi đang đưa ra một kế hoạch để đưa chúng ta ra khỏi rắc rối đó.



- Còn tôi thì thật cứng đầu phải không? - Cô hỏi.



- Vậy thì cô hãy suy nghĩ về đề nghị của tôi được chứ?



- Anh không cần phải yêu cầu.



Họ lái xe trở về Horizons trong yên lặng. Khi anh cho xe dừng bên lề đường, Clay nói:



- Bằng giờ đó ngày mai tôi có thể đến đón cô.



- Sao anh không gọi điện cho đơn giản?



- Có quá nhiều đôi tai tò mò ở quanh đây.



Cô biết anh nói đúng, và mặc dầu đi cùng với Clay là một điều thật khó khăn đối với cô, cô cũng không muốn trả lời anh trước con mắt tò mò của mọi người ở đây.



- Được, tôi sẽ đi với anh.



Anh không tắt động cơ mà mở cửa bước ra rồi đi vòng sang mở cửa cho cô, nhưng trước khi anh tới được phía cô, cô đã đang bước ra khỏi xe rồi. Anh lịch sự đưa tay đóng cửa lại giúp cô.



- Anh không phải làm tất cả những việc như thế này, những việc như mở cửa, kéo ghế. Tôi không mong anh làm thế.



- Nếu tôi không làm thì cô có cảm thấy dễ chịu hơn không? - anh hỏi và họ bước về phía cửa nhà.



- Tôi muốn nói rằng anh không phải giả vờ như thật.



- Do thói quen thôi mà. - anh nói.



Dưới ánh đèn từ hiên hắt ra cô cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào mặt anh.



- Clay, - Cô cố thốt ra lời. - Tôi biết từ lâu rồi anh đã đi lại với một cô gái tên là Jill Magnusson. - Catherine muốn tìm từ thích hợp để diễn đạt ý nghĩ của cô nhưng cô không thể thốt ra được.



Anh vẫn đứng như một bức tượng và qua nét mặt anh cô khó mà đoán được anh đang nghĩ gì. Rồi anh đưa tay mở cánh cửa và nói:



- Cô vào đi.



Nói rồi anh quay gót, bước nhanh như chạy trốn về phía chiếc xe hơi. Khi cô nhìn đèn sau của chiếc xe biến mất vào đường phố, lần đầu tiên trong thời kỳ thai nghén của mình cô cảm thấy khó chịu muốn nôn