Lẻ Loi
Chương 9 :
Ngày đăng: 19:09 19/04/20
Ngày hôm sau là một trong những ngày hè muôn đẹp nhất ở Minnesota. Ánh sáng ấm áp quay trở lại, những côn trùng có cánh vốn đã nằm ngủ được một giấc dài lại thức dậy, bầu trời xanh thẳm, cây cối quanh khu đại học ngời lên sắc đỏ và vàng rực rỡ. Bây giờ là tháng Mười; đã có thêm những cặp tình nhân mới, và đối với Catherine dường như toàn bộ sinh viên của khu đại học đều đi có đôi. Cô thấy mình bị thu hút bởi hình ảnh một chàng trai và một cô gái đi bên nhau với những ngón tay đan vào nhau, đung đưa giữa hai cặp hông. Dù không muốn tâm trí cô cũng gợi lên hình ảnh những ngón tay ôm quanh tay lái của Clay Forrester. Cô đi ngang qua một đôi tình nhân đang ôm nhau trước phòng thí nghiệm Tate. BÀn tay chàng trai mất hút trong áo jacket ngay phía trên eo của cô gái. Không thể rời mắt khỏi họ cô đứng nhìn cho tới khi đôi trai gái ấy buông nhau ra mỗi người đi về một ngã. Cô nhớ đến những lời Clay nói, đó không phải là một cuộc hôn nhân bình thường vì tất cả những trách nhiệm đè nặng trên nó, và ý nghĩ rằng cô sẽ phải chấp nhận điều đó khiến cô sởn gai ốc. Vào cuối chiều trên đường trở về Horizons cô thấy một đôi nam nữ đang ngồi trên bãi cỏ, mặt sát mặt, đọc sách. Không rời mắt khỏi trang sách chàng trai đưa tay vuốt ve đùi cô gái. Tự nhiên một cảm giác rạo rực dâng lên trong lòng Catherine.
Nhưng mình đang mang thai, và Clay Forrester đâu có yêu mình. Mặc dầu nghĩ vậy cô vẫn không hết rạo rực.
Trở về Horizons, Catherine thay quần áo một cách kỹ lưỡng, tuy nhiên cô không muốn để mình trông quá quyến rũ. Nhưng khi trang điểm xong cô đến trước gương ngắm mình rất kỹ và tự hỏi: “Tại sao mình lại phải thay đổi không để mình lộng lẫy quyến rũ như trước?” Phấn màu tím nhạt ở phiá trên mắt, một chút phấn màu hồng đào ở bên dưới, sáp màu nâu nhạt trên mí mắt, phấn má màu mơ chin, son môi bong màu nhục quế giống màu móng tay. Cô tự bảo mình rằng việc cô trang điểm chẳng liên quan gì đến đề nghị của Clay Forrester hết.
Cô vừa đóng cửa tủ xong thì Francie xuất hiện ở cửa với nụ cười ngượng ngùng. Không nói năng gì, cô bé chià lọ nước hoa Charlie ra.
-Cảm ơn em, cứ để chị đến chỗ em lấy cũng được mà – Catherine mỉm cười với cô bé. Cô xức một chút nước hoa lên người và vừa lúc đó Marie tới thông báo rằng Clay đã đến.
Khi Catherine từ trên gác đi xuống, có thoáng bối rối giữa hai người khi họ liếc nhìn quần áo và khuôn mặt của nhau.
Lần này anh mặc một chiếc quần màu xanh nước biển được may rất đẹp và một chiếc áo len cổ chữ V màu xanh da trời nhạt. Bên trong áo len lộ ra chiếc cổ sơ mi có ve dài, kiểu cổ đang mốt trong muà hè này. Anh đeo một sợi dây chuyền vàng nhỏ quanh cổ, và dường như sợi dây chuyền ấy làm nổi bật thêm nước da rám nắng khoẻ khoắn của anh. Catherine phải công nhận rằng Clay luôn ăn mặt rất mốt, và thừa nhận rằng cô thích kiểu ăn mặc của anh, rồi cô tự hỏi không biết mình thì thế nào trong mắt anh.
Cô bước đi trước anh với cảm giác không mấy tự tin, đi qua cánh cửa anh đã mở giúp cô, cảm thấy anh đang ở ngay sau vai cô trên đoạn đường từ cửa nhà ra xe. Cô cố kìm xuống những cảm giác về sự quen thuộc đang dâng lên trong cô; cách anh nghiêng người về một bên mở cửa xe cho cô, cảm giác lún êm của chiếc ghế khi cô ngồi vào, tiếng bước chân anh chạy vòng sang bên kia xe, những cử động của anh khi anh chỉnh dáng ngồi trong ghế lái. Rồi lại một lần nữa cô cảm thấy mùi kem cạo râu của anh trong xe, và tất cả những chuyển động cô đã thấy lần này là lần thứ ba của anh và chiếc xe: bây giờ cô đã đoán được những chuyển động đó trước khi nó xảy ra, cổ tay vắt trên tay lái khi anh khởi động xe, một cái chạm tay không cần thiết vào gương chiếu hậu, một cái nhún vai và một cái hất đầu nhẹ để tập trung trước khi bắt đầu lái, cách anh để tay lên cần số khi chiếc Corvette rời khỏi lề đường. Tối nay anh lái xe rất tập trung. Thay vì mở cassette, anh để radio, để nhỏ vừa nghe và trong radio lúc đó đang có một chương trình âm nhạc. Rồi thật bất ngờ, nhóm Letterman bắt đầu hát, “Ôi, tôi đang phát điên….” Và Clay cứ im lặng lái. Và Catherine cứ im lặng ngồi. Mỗi người đều muốn đưa tay tắt radio đi. Nhưng cả hai đều không dám. Những ngọn đèn hiện ra rồi vụt qua, mờ nhạt ảm đạm và chiếc xe cứ lăng bánh với tiếng động cơ đều đều cùng gia điệu bài hát đang ở đoạn cao trào của nhóm Letterman với ca từ gây khó chịu hơn: “Em đẹp đến khó tin….làm sao tôi có thể rời mắt khỏi em…”.
Catherine nghĩ cô phải làm gì đó với thứ nhạc điên loạn ấy mới được. Nhưng rồi cô nhận thấy cô không thể tin những lời lẽ ý nghĩa của bài hát, vì vậy cô can đảm ngồi yên cho đến khi bài hát kết thúc. Và khi nó kết thúc, Clay cất tiếng, hỏi duy nhất một câu.
-Tối nay các cô ấy lại làm thế với cô phải không?
Vì bài hát nhạy cảm kia đã kết thúc, cô đã có thể bình tĩnh hơn. Không có lý do gì để nói dối cả. Cô đáp.
-Không.
Anh nhìn cô từ đầu đến chân, rồi lại tập trung vào tay lái như trước.
Bằng cách nào đó cô đoán được họ sẽ đi đâu. Cô không cần phải biết chính xác đường đi mới đoán ra được nơi họ sẽ tới. Anh lái xe như thể anh ta tính trước, qua interstate, qua đường hầm và qua đại lộ Wayata đến đường cao tốc 100, rồi tới phiá nam hướng về khu Edina. Lại một lần nữa cảm giác về sự quen thuộc nhen lên trong cô. Trong tuyệt vọng cô bỗng có một hy vọng mong manh rằng có lẽ cô nhầm, rằng anh định lái xe đến một chỗ khác, vì thế cô trấn áp được những cảm giác về sự quen thuộc. Nhưng anh không lái xe đưa cô đến một chỗ khác.
Hàng rào gỗ bao quanh công viên hiện ra, dẫn họ tới đúng cái chỗ mà họ đã dừng trong đêm đầu tiên đó. Anh cho xe dừng lại trước con đường trải sỏi và tắt động cơ xe nhưng vẫn để đài nói nhỏ. Ở bên ngoài trời tối om, nhưng ánh sáng mờ mờ từ hộp điều khiển trước bánh lái cho cô thấy dáng ngồi nhìn nghiêng của anh với những ngón tay đan vào nhau để sau tay lái.
Cô cảm thấy nổi sợ hãi đang trào lên cổ họng cô.
Cuối cùng anh cũng quay sang phiá cô, tựa cánh tay trái lên bánh lái.
-Cô đã….đã suy nghĩ thêm về chuyện đó hay quyết định điều gì chưa.
-Rồi – Cô đáp gọn lỏn.
-Vâng, cô đã suy nghĩ chuyện đó rồi, vậy cô sẽ lấy tôi chứ?
-Vâng, tôi sẽ lấy anh – cô nói rõ ràng với giọng nói không thể hiện chút phấn khởi nào. Thay vì phấn khởi cô trả lời với một cảm giác hối tiếc ẩn sâu trong lòng. Cô ước gì anh đừng có nhìn cô như thế và tự hỏi không biết lúc này anh có cảm thấy trống rỗng như cô không. Cô muốn ra khỏi xe chạy xuống chân đồi như đêm hôm đó. Nhưng cô sẽ chạy đi đâu? Tìm đến điều gì?
-Vậy thì có lẽ chúng ta nên tính toán đến một số chi tiết càng sớm càng tốt.
Giọng nói nghiêm túc của anh kéo cô trở lại thực tại.
-Tôi cho rằng anh không muốn lãng phí chút thời gian nào, đúng không?
-Thử nghĩ mà xem, cô mang thai đã ba tháng rồi, sao tôi lại không khẩn trương. Cô không thấy cần phải khẩn trương sao?
-Khô…ng – cô nói dối và cụp mi nhìn xuống bụng mình.
-Cô có biết gì về chuyện cưới xin không? - Một tiếng cười ngắn và căng thẳng bật ra từ miệng anh.
-Không. – Cô nhìn anh bằng ánh mắt bất lực.
-Tôi cũng chẳng biết gì hết. Cô có sẳn lòng đi gặp bố mẹ tôi không?
-Bây giờ ư? – Cô không nghĩ điều đó lại xảy ra sớm thế.
-Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên đi bây giờ.
-Tôi không muốn - Dưới ánh sáng mờ mờ trông cô rất hoảng hốt.
-Ồ, vậy thì cô muốn làm gì nào, cô gái trốn nhà?
-Bạn bè Catherine và con cố thuyết phục cô ấy – anh nói với giọng nói đủ tình cảm khiến bố mẹ anh không nghi ngờ.
Catherine cảm thấy mặt cô nóng bừng.
Angela và Claiborne thấy rõ ánh mắt con trai họ âu yếm hướng về người phụ nữ trẻ, và họ nhìn nhau trong kinh ngạc. Chẳng lẽ chuyện này lại có thể xảy ra nhanh thế sao? Tuy nhiên mỗi người đều nhớ rằng đôi trẻ đã gần gũi nhau một lần; dường như giữa họ có sự cuốn hút. Toàn bộ thái độ của Clay đã nói lên điều đó, và vẻ thẹn thùng của cô gái xác nhận điều đó. Nhưng cảm nhận được rằng Catherine không được thoải mái trước cái cách Clay cho phép sự âu yếm của anh thể hiện ra ngoài, Angela đi đến chỗ hai người, nói lời chúc mừng. Claiborne cũng đứng dậy và đến nắm tay họ. Khi ông xiết chặt bàn tay con trai mình ông nói thành thật:
-Bố tự hào về quyết định của con, Clay ạ.
Nhưng rõ ràng có một sự không nồng nhiệt pha lẫn với thất vọng lan toả trong căn phòng. Catherine cảm nhận được không khí đó và cô nghĩ đó là cảm giác mà một kẻ trộm cảm thấy khi biết bạn của mình thành nạn nhân của mình.
Một lát sau, Angela gợi ra chủ đề đám cưới bằng câu hỏi đầu tiên:
-Các con có muốn mẹ và bố tham gia lên kế hoạch giúp các con không?
-Tất nhiên là có. – Clay trả lời không chút do dự - Catherine và con không biết lên kế hoạch như thế nào.
-Tại sao chúng ta không tổ chức đám cưới ngay tại nhà mình nhỉ? – Angele hỏi.
Catherine không ngờ mẹ Clay lại đề nghị như thế. Angela đặt một bàn tay lên cánh tay cô và nói.
-Ôi, tha lỗi cho tôi, tôi quá tự phụ chăng? Qua những gì cháu nói về bố cháu tôi nghĩ có lẽ …. – Nhưng bà không nói tiếp được và lại để mọi người lúng túng. Bà hiểu rằng bà đã tự cắn vào chân mình rồi, một điều mà hiếm khi bà mắc phải, Catherine cố cười để giải toả không khí căng thẳng trong phòng.
-Không, không, như vậy không sao cả. Có lẽ bà có lý. Bố cháu sẽ không tiếp tục quấy rối để đòi tiền nữa khi ông ấy hiểu không có lý do gì để ông ấy làm chuyện đó nữa.
-Nhưng tôi đã làm cháu khó xử, Catherine, và đó không phải là tôi muốn thế. Tôi không muốn thay thế vị trí của bố mẹ cháu, nhưng tôi muốn cháu hiểu rằng bố của Clay và tôi sẽ dành cho hai đứa một đám cưới mà hai đứa mong muốn. Tôi không muốn cháu nghĩ rằng chúng tôi hạn chế cháu điều gì. Clay là con trai duy nhất của chúng tôi, xin cháu hãy hiểu, Catherine ạ. Cả đời người cũng chỉ có một lần thôi. Là bố mẹ Clay, chúng tôi mong muốn thoả nguyện ước mơ tổ chức một đám cưới hoàn hảo cho nó. Nếu cháu…ồ, nếu cả hai đồng ý tổ chức ở nhà này thì chúng tôi rất vui, phải không anh?
Claiborne im lặng gật đầu. Nhưng, tệ quá ông nghĩ. Đáng lẽ phải là Jill. Đáng lẽ phải là Jill mới đúng!
-Angela nói đúng đấy. Chúng ta không túng thiếu, và chúng ta sẳn sàng chi cho một đám cưới như hai đứa mong muốn.
-Cháu không biết nữa – Catherine nói và cô không biết phản ứng thế nào trước tình huống mới mà cô chưa hề nghĩ tới này.
-Mẹ, chúng con chưa bàn tới chuyện này – Clay giải thích.
Angela ngẫm nghĩ để tìm lời thích hợp với hy vọng rằng Clay sẽ hiểu rằng có những thủ tục mang tính xã giao mà những người ở vị trí của họ phải thực hiện.
-Mẹ thấy không có lý do gì khiến hai đứa phải cảm thấy ngại như hai đứa trẻ bị phạt. Một cuộc hôn nhân phải được tổ chức như một lễ mừng. Tôi…Catherine ạ, tôi có thể thấy rằng tôi đã làm chaú khó xử, nhưng hãy chấp nhận đề nghị thật lòng của tôi. Chúng tôi hoàn toàn có thể có một sự kiện long trọng như thế tại nhà. Cứ cho thế là ích kỷ, nếu cháu muốn. Clay là con trai của chúng tôi, cháu phải hiểu điều đó.
-Mẹ, Catherine và con sẽ bàn về chuyện đó rồi sẽ cho ba mẹ biết sau.
Quay sang Clay, Angela nói:
-Có nhiều người sẽ thất vọng nếu con làm đám cưới một cách giấu giếm – Ít nhất trong số đó có mẹ và bố con. Mẹ muốn có cả gia đình và một số bạn bè thân. Con biết ông bà của con sẽ cảm thấy thế nào nếu con loại họ ra. Và mẹ chắc rằng Catherine cũng muốn gia đình mình dự đám cưới.
Nhưng Clay và Catherine không ai biết đến cảm giác của người khác về chủ đề này.
-Thôi – Angela thốt lại – nói vậy là đủ rồi. Mẹ quá nóng vội, mẹ hiểu, nhưng dù con và Catherine quyết định thế nào đi nữa thì chúng ta cũng có thể thực hiện các kế hoạch của hai con.
-Cám ơn bà, bà Forrester. Cháu và Clay sẽ bàn về việc đó.
Căn phòng lại rơi vào im lặng, rồi như thể đột nhiên nghĩ ra, Claiborne vỗ hai tay vào nhau một cách vui vẻ, và đề nghị cả nhà cùng nâng cốc chúc mừng sự kiện quan trọng này.
Một ly vang trắng được đặt vào tay Catherine. Cô đưa ly lên môi và qua thành ly cô nhìn Clay, chuyển cho anh một thông điệp mà ơn Chuá, anh hiểu. Phần uống rượu mừng đã xong, anh cầm chiếc ly từ tay cô đặt nó xuống bàn cạnh chiếc ly của anh.
-Catherine và con sẽ gặp bố mẹ….khi nào, Catherine nhỉ? – Anh nhìn cô - Tối mai được không?
Nhanh quá! Cô nghĩ, mọi chuyện diễn ra nhanh quá! Nhưng rồi cô gật đầu đồng ý.
Lúc sắp đi, Catherine cố cám ơn bà Angela, nhưng bà đã ngước đôi mắt rất đẹp lên và nói với cô:
-Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Những viên kim cương trên ngón tay bà lấp lánh khi bà làm một cử chỉ ra lệnh - Giờ thì đi đi – bà kết thúc, - và hẹn gặp lại ngày mai nhé.
Rời căn phòng nơi có Angela và Claiborne đang đứng ôm ngang lưng nhau, Catherine bất giác so sánh họ với bố mẹ mình và cô công nhận rằng nhà Forrester đúng là không đáng bị lừa dối. Bố cô đã chửi rủa họ là đồ bênh con thối tha. Nhưng giờ đây nhìn họ cô thấy họ chỉ là người bố, người mẹ mong muốn điều tốt nhất cho con trai họ. Rời khỏi nhà họ Catherine nghĩ, mình chẳng hơn gì ông bố tệ hại của mình.