Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 13 : Sự tích công chúa và con chó

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Trong căn phòng xanh nhạt, Hà Anh nét mặt đầy cầu mong, Hà Dương vẫn dửng dưng.



-“Tỷ, muội xin đó…”



-“Muội không tập trung mà học hành đi, mấy cái đó tốt nghiệp rồi tính”



-“Không được, tỷ biết đó, cơ hội đóng phim này ngàn lần có một, lại là phim sitcom nữa, sẽ là thời cơ muội khẳng định mình… ”



-“Sẽ tốn rất nhiều thời gian của việc học.”



Dương giải thích.



-“Tỷ, tỷ biết mà, tỷ giỏi giang, sau này làm nghề gì cũng được, mà muội đâu có như thế, muội không có nhiều sự lựa chọn, mới cả đây là đam mê của đời muội…”



-“…”



-“Đi mà, sau này nổi tiếng nhất định nhớ ơn tỷ, chả nhẽ tỷ muốn mai sau tỷ thành người phụ nữ thành đạt còn muội thì thất nghiệp đi quét rác à…”



-“Làm gì đến nỗi, ba sẽ không để muội thế đâu…”



-“Nhưng tỷ biết mà, ví như giờ tỷ không được xem phim tỷ sẽ khó chịu như nào, giống muội, đam mê của muội là ca hát, vũ đạo, đóng phim…”



Mất một hồi lâu nằn nỉ, cuối cùng Hà Anh cũng thành công.



Hà Dương cho mình mười phút định thần rồi cùng em gái xuống phòng giáo sư Hà Quốc Trung.



Dương bình tĩnh lý giải cho ba, thế nào là đam mê, thế nào là nhiệt huyết tuổi trẻ, thế nào là cơ hội, thế nào là tư tưởng sống, mong giáo sư cho Hà Anh một cơ hội.



Giáo sư Hà Trung cười thầm với cái lý luận con trẻ, nhưng vẫn nghiêm mặt. Hà Anh đứng một góc, run rẩy, cũng chỉ có tỷ, chỉ tỷ mới dám đối diện lời lẽ với ba như vậy…



-“Con thực sự muốn dấn thân”



-“Dạ”



Hà Anh đáp.



-“Sẽ có nhiều chông gai, vất vả, con không sợ chứ?”



-“Dạ, không.”



-“Được, một năm, ba cho con một năm, nhưng con vẫn đảm bảo lấy một giải học sinh giỏi tỉnh năm sau về cho ba, nếu năm sau giành giải thì tiếp tục đam mê của con”




Cậu lật rất nhanh về trang đầu tiên, mẹ kiếp, con chó…con chó…con chó…tên là…Wind…wind…wind…gió…Phong…



“HÀ NGUYỆT DƯƠNG!!! CẬU ĐI CHẾT ĐI!!!”



Cố nén hận để đọc tiếp, để xem, ranh con kia còn viết những gì…



‘Rồi một ngày, có hoàng tử đẹp trai cực phẩm đến từ vương quốc Mathematic xa xôi, hoàng tử rất thông minh và tốt bụng, chỉ tiếc hết lần này tới lần khác bị chó Wind điên cuồng làm khó…’



Thế rồi dưới ngòi bút sinh động của Nguyệt Dương, hoàng tử ra hoàng tử, anh hùng đẹp đẽ như cổ tích vậy, công chúa thì đúng là mĩ nữ…hiền thục ủy mị…còn con chó, nó đúng là con chó!!!



Điên, điên, điên…



Có vẻ cậu ta vẫn chưa viết xong câu chuyện của mình, Phong giở trang trống cạnh đó, phừng phừng điền vào…



‘Tất cả mọi chuyện, chẳng qua chỉ vì hiểu nhầm. Hoàng tử kia vốn là một mụ phù thủy xấu xa, mụ ta đã biến hoàng tử thực sự thành chó, còn tự mình hóa thành hoàng tử, con chó – chính là hoàng tử thực sự, làm vậy cũng chỉ là muốn bảo vệ cho công chúa…’



Cậu viết rất dài, rất chăm chú, kết truyện là hoàng tử trở về đúng hình hài, mụ phù thủy bị chết, công chúa cùng hoàng tử kết duyên.



Ngồi ngầm nghiễn đọc lại, cậu lại thấy không được thỏa mãn, thế là xé trang đó đi, nghĩ ngợi nghĩ ngợi, cuối cùng chỉ viết đúng vài dòng, miệng cười đầy đắc ý.



Ngày hôm sau, nhân lúc chủ nhân vắng mặt, trả sổ về vị trí cũ.



Thỉnh thoảng ngồi học còn phấn khích giật áo con bé.



Ra chơi thì cướp điện thoại, xóa hết truyện, danh bạ.



Hà Dương bực lắm, mà trước nay cô chưa bao giờ làm trái lời thề, đành nhẫn nhịn.



Buổi tối, về nhà lấy sổ ra, cô phải kể tội thằng cha đáng ghét cho bõ tức.



Giở trang mới nhất, Nguyệt Dương chết sốc, là ai thay cô tiếp diễn câu chuyện???



Nét chữ này, mịa nhà nó, tên đó đúng là trộm chuyên nghiệp mà…



‘Một ngày, công chúa Moon cùng hoàng tử rủ nhau lên núi chơi, tình cờ bị ngã xuống đống phân chó, hoàng tử vì sặc phân mà chết, công chúa gặp may, thoát chết, nhưng lại hóa thành chó. Từ đó trở đi, công chúa Moon – giờ đã là chó Moon, dần dần thấu hiểu chó Wind nhiều hơn, hai con chó lấy nhau, đẻ ra một bầy chó con, sống hạnh phúc đến cuối đời… ’



“VŨ HUỲNH PHONG…KHỐN NẠN….”



Tiếng la hét uất nghẹn của Hà Nguyệt Dương vang tận ba khu phố!