Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 14 : Nguyệt, lấy lại danh dự cho tôi

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Vội vàng xé sổ, ức hận tống vào thùng rác…mà Hà Nguyệt Dương không hề hay biết, câu chuyện của mình, đang được lây lan trên mạng, với tốc độ chóng mặt.



…..



Valentine…



Nguyệt Anh đã chuẩn bị một hộp thủy tinh trong suốt, to bự, tranh thủ từng phút gấp sao, hạc giấy, bày trí rất lung linh.



Nguyệt Dương hỏi, năm nay có gì khác không? Nguyệt Anh nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại chần chừ. Sau rồi quyết định, vẫn như mọi khi; gửi bưu phẩm, cũng không đề tên.



Cô sẽ đợi, tới một ngày, anh ấy tỏ tình với cô trước, anh đường đường chính chính tặng quà cho cô.



Lúc đó, cô sẽ nói anh biết tất cả, rằng cô, đã thích anh, thích từ rất lâu rồi…



Cuộc đời Nguyệt Anh có hai giấc mơ lớn, giấc mơ lớn thứ nhì, là trở thành diễn viên, và giấc mơ lớn thứ nhất, ấy chính là làm cô dâu của anh!



Va linh tinh có khác, cả lớp nhộn nhịp, cái hộp thủy tinh to sụ của lớp trưởng là thứ thu hút nhất, bàn dân thiên hạ chỉ trỏ bàn tán.



Chẳng rõ ai gửi cả, làm người ta phải đoán già đoán non.



Liếc thấy trên bàn để hai chiếc hộp đẹp đẽ ngay ngắn, Hà Dương thở dài, trong đầu thầm nghĩ ‘Lại bắt tội con phải đi trả…’



Quan điểm của cô xưa nay rất rõ ràng, nếu không thích người ta, nhất định không nhận quà Valentine.



Hộp thứ nhất, liếc tấm thiệp ký Việt An, cô chạy một mạch tới lớp Toán 1, trả lại, kèm theo lời giải thích cùng xin lỗi rối rít. Cũng may, bạn An là người lịch sự hiểu chuyện, nên cũng không làm khó cô.



Về lớp, giải quyết nốt món quà thứ hai.



Dương với lấy tấm thiệp, vốn muốn xác định chủ nhân của cái hộp, thì lại đập vào mắt dòng chữ in:”Trong đây là tuyển tập 50 truyện ngôn tình nổi tiếng nhất và 10 đĩa phim chất lượng HD mới ra rạp !”



Là ai?



Là ai cũng không quan trọng.



Quan trọng là đã làm cho Hà Nguyệt Dương nuốt nước miếng hừng hực, không cam lòng mà rút chiếc nơ, mở nắp…Lần này thì cả người choáng váng, phải nói là sướng, quá sướng!!!



Bên trong đúng như quảng cáo bên ngoài, cộng thêm quả táo đỏ rực khuyến mại.



Sách thơm mùi sách, táo thơm mùi táo! Quyến rũ quá à!



Hà Dương nghĩ tới nghĩ lui, chẳng đề là ai tặng cả, thiệp thì đánh máy, không xác định được nét chữ, muốn trả cũng không được, haizz…Mà hơn thế, cô thích phát điên…



Dùng cả hai tiết học để suy tính.



Ra chơi…



Đang còn lăn tăn thì bụng réo, mới nhớ ra, sáng chưa ăn.
-“Hiếu Phong, rất hay”



-“@Conchuaxinhxan, @TieuLinh, @Hoa huong Duong,….Các bà vào đây mà tỉnh ngộ, vào mà xem thần tượng của mình…”



….



Dòng dưới cùng, hơn 100 like, là comment cực phẫn nộ:



-“Tình cảm là chuyện riêng tư, mình mong các bạn tôn trọng mình và Phong…Còn bà nói cho thằng chủ thớt biết nhé, bà mà phát hiện ra mày là thằng nào thì gặp là bà xé xác…P/S: Hiếu.”



….



Ngồi trong căng tin trường, chầm chậm, chầm chậm đọc từng dòng, lại chầm chậm, chầm chậm ngẩng mặt lên, bao ánh mắt lấm lét nhìn trộm, mặt Phong phừng phừng sát khí, phải nói, giới hạn của sự chịu đựng đã tới vạch kết!



-“HÀ NGUYỆT DƯƠNG!”



Uất nghẹn gọi cái tên đó, uất nghẹn xách cổ cậu ta ra sân vận động.



-“Bỏ tôi ra…”



-“Chịu nói rồi cơ à?”



Dương bực.



-“Điên rồi, cậu bỏ tôi ra…”



-“Tôi đã rất nhẫn nhịn cậu rồi, nhưng lần này cậu quá đáng lắm, không xử không xong…”



Hà Dương mạnh mồm không kém.



-“Chuyện gì, cậu nói cho rõ ràng vào…chuyện gì cũng là cậu tự chuốc, tôi không liên quan…”



Vũ Phong cười khẩy…



-“Xem cậu không liên quan tới đâu…”



Đoạn, cậu ép cô vào góc tường, môi cậu từ từ tiến tới, chạm lấy môi cô, một tay đã nhanh chóng dùng điện thoại chụp liên hồi.



-“Haha…ảnh đẹp ảnh đẹp…”



-“Khốn nạn, cậu định làm gì…”



-“Nguyệt, tôi cho cậu ba ngày để xin lỗi tôi, một cách chân thành nhất, và tìm cách lấy lại danh dự cho tôi, nếu không, những tấm hình này sẽ ghim lên trang đầu Group của trường!”



Nguyệt Dương, méo xệch! Vũ Phong, nhe nhởn nhe nhởn!!!