Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 17 : Con gái nhà lành và kẻ xấu

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Nghe mãi, mãi mà không thấy tên Dương, cậu quả thật sốt ruột…



“10. Trần Như Quỳnh Toán 2. Tổng điểm: 125”



….



Đã chuẩn bị vào top 5, không thể chứ, không thể nào nó lại lọt top 5 được, chắc chắn lúc nãy thầy đọc cậu đã lơ đãng không nghe thấy rồi!



“5. Kiều Huyền Trang Toán 1. Tổng điểm 120



4. Lại Việt An Toán 1. Tổng điểm 123



3. Hoàng Nguyên Bảo Toán 1. Tổng điểm 127



2. Vũ Huỳnh Phong Toán 2. Tổng điểm 132”



-“Và người thứ nhất là người chưa được đọc tên!”



Thầy giáo nở nụ cười trìu mến, lần này được 10, Vũ Phong cũng không ngờ mình vẫn xếp thứ hai, quả thật bây giờ cậu rất tò mò về người thứ nhất bí ẩn kia?



Toán 2 thì cậu biết tên hết, vậy là người này phải thuộc Toán 1 rồi.



-“Cuối cùng….Hà Nguyệt Dương Toán 2. Tổng điểm 141.”



Thầy nhìn học trò cưng trìu mến, phía dưới có đứa chết sốc!



-“Ok, vậy là ai đi thi thì mọi người cũng biết rồi nhé, năm nay Toán 2 học rất khá…”



Toán 2 được bữa nở mày nở mặt!



Tan học, không kìm nổi tò mò, lớp trưởng chạy thật nhanh sang giật bài bạn. Hả? Hóa ra nó được 12 điểm, bài hình cuối giải bằng ba cách khác nhau, khiến thầy rất hài lòng, thưởng thêm một điểm cho mỗi cách…



Thảo nào lại nộp bài muộn tới vậy!



Thầy cũng chỉ nói, lớp có duy nhất một người được 10, cũng đâu có nói, cao điểm nhất là 10…hix…



Thầy ơi là thầy, nếu thầy nói sớm, 20 phút cuối cậu đã không ngồi chơi!



-“Đừng buồn, cậu cũng cố gắng hết sức rồi!”



Dương mở lời, thản nhiên như không.



-“Tôi chẳng có gì phải buồn…”



Phong chối.



-“Cậu luôn muốn hơn điểm tôi!”



Có người càng sốc, con bé nhìn ra từ lúc nào vậy chứ, đối diện ánh mắt nó, không thể phủ nhận, cậu chỉ nói:



-“Đúng, nhưng không phải vì so đo thứ tự, cũng không phải tôi hiếu thắng hay ích kỉ, nói chung, sau này cậu sẽ hiểu!”



Đoạn, cậu bỏ về.



Câu nói đó, quả thật phải mất 9 năm sau, Hà Nguyệt Dương mới hiểu rõ!



…..



Việc anh chị đi thi Olympic với nhau không còn xa lạ gì với Hà Anh nữa, dù gì cũng chỉ hai ngày một đêm, với lại, cô cũng bận với dự án phim mới, không muốn lỡ dở.



Tuy nhiên, lần này họ đi đúng vào sinh nhật cô, quả thật rất buồn…hai người mà cô vô cùng vô cùng yêu quý.
-“Được, phía thằng Phong ta sẽ giải quyết cho muội!”



-“Trời, yêu tỷ nhất, bye nhé!!!”



Khổ thân Hà Nguyệt Dương, lưng suýt nữa là chạm được vào thành giường rồi, giọng Hiếu lại the thé:



-“Muội muội, giúp ta, giúp ta mau…”



Giọng cô nàng thều thào:



-“Có gì, tỷ nhanh lên, muội mệt muốn chết đây!”



Hiếu từ từ giơ ra hai cái quần đùi, hai cái áo may ô, thỏ thẻ:



-“Muội bảo ta mặc bộ nào đẹp?”



Mắt đã sắp díp lại rồi, vẫn phải cố mở ra thẩm định, nhìn qua nhìn lại, soi xét kĩ càng, cuối cùng thì chịu, ngẩn ngơ:



-“Ơ…muội có thấy khác nhau chỗ quái gì đâu?”



Hiếu đỏng đảnh:



-“Sao lại không khác, cái ao may ô tay bên trái so với cái áo may ô tay bên phải cổ trễ hơn 1cm…cái quần đùi tay bên phải dài hơn cái quần đùi tay bên trái 0.5cm…”



Có ai đó há hốc, vò đầu bứt tai…mẹ ơi, con đi chết đây!!!



-“Muội ngẩn cái gì mà ngẩn, nói mau…”



Bị hỏi dồn, đành đáp bừa cho xong việc:



-“Tỷ nên mặc cái nào càng ngắn càng tốt, như thế mới khoe được hết đường nét quyến rũ của tỷ…”



-“Ý muội trùng ý ta quá…thôi, ta về đây, không chàng lại đợi!!!”



Cô vừa ngả người, tỷ tỷ yêu quý không kìm được vui sướng mà quay lại khoe:



-“Đợt này ta ở cùng huynh ấy…Phong huynh ý…”



Miệng tỷ cười đã không ngậm được! Bây giờ cô mới nhớ ra, nhà trường xếp hai người một phòng, mà Hạnh phòng cô đâu rồi, chắc lại hẹn hò cùng Nguyên Bảo chăng?



Tỷ tỷ và Vũ Phong một phòng ư? Thầy phụ trách cố ý hay vô tình vậy? Thảo nào tỷ ý lại trau trau chuốt chuốt tới thế!!! Quả này hắn chết chắc, nghĩ vậy mà có người sung sướng vùi đầu vào chăn, khóe môi khẽ nhếch đắc ý!!!



Người ta dạy, con gái nhà lành, đi ngủ phải đóng cửa cẩn thận, quả không sai.



Hôm đó, có người cứ thế mà ngủ, rốt cuộc, bị kẻ xấu lợi dụng không thương tiếc!



Kẻ xấu lấy đuôi tóc, chọc chọc lên mũi.



Kẻ xấu cù nách.



Kẻ xấu véo mặt.



Vậy mà vẫn ngủ ngon được, khiến kẻ xấu tức điên.



Kẻ xấu cứ thế mà nhìn, chẳng hiểu sao, nhìn một lúc, lại không thấy bực, đáng ghét chuyển hết thành đáng yêu…



Tay mân mê từng đường nét trên khuôn mặt, rồi ai đó từ từ, rón rén vén những lọn tóc, đặt một nụ hôn nhẹ trên trán.



Có người cựa mình, khiến kẻ xấu sợ hãi mà ngã chỏng vó, dập cả mông!