Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 18 : Chỉ hai đứa mình thôi

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


P/S: Giáng sinh của các tỷ muội thế nào, vui không? Dưới đây ~ chap 18 ~ là quà ta tặng mọi người, chúc tất cả chúng ta cùng hạnh phúc!!! Love u!!!



Hà Nguyệt Dương bị tiếng động mà thức giấc.



Mặt mày vẫn còn nhăn nhó.



-“Hey!”



Có đứa đang ngồi ở tư thế “rất đẹp” ở chân giường vẫy cô. Chẳng lẽ cô mơ sao? Bị ám ảnh tên đó tới thế sao? Ngủ còn mơ thấy…



Người mệt lả ra, mắt lại díu vào, miệng bé xinh chóp chép, công chúa Moon thẫn thờ tiếp tục vục đầu vào chăn.



Để chó Wind ngồi dưới sàn, mặt mày tiu ngỉu!!!



Chứng kiến toàn bộ quá trình Nguyệt tỉnh, rồi nhìn mình khinh khỉnh phát, sau lại lăn ra ngủ, Vũ Phong tức điên, cố lê cái mông đau lên giường, đánh thức nó bằng được.



-“Nguyệt!”



-“Dậy đi tôi bảo…”



-“Nguyệt ơi….”



‘Mịa, cậu không phải Nguyệt, cậu là lợn mới đúng!!!’



Bực mình, cậu kéo chăn, cúi xuống, má cậu chạm má cô, tim như muốn rơi ra ngoài…



Cố gắng bình tĩnh, ai đó hít thật sâu, dùng hết sực lực, hét vào tai người trên giường, với công lực mạnh nhất có thể:



-“DẬY!!! ĐI!!! CON!!! NHỢN!!!”



Nguyệt Dương đang ngủ say, giật nảy mình, Phong nhìn cô, trông cậu ta lúc này ngây thơ ghê gớm…cậu trả vờ vội vàng:



-“Nguyệt ơi, dậy đi, mau lên, sắp đọc giải trao thưởng rồi…”



Nguyệt Dương cuống cuồng.



-“Hả, sao nhanh thế?”



-“Ừ, nhanh lên, thầy mắng cho bây giờ!”



-“Tôi ngủ từ hôm qua tới giờ hả? Trời đất ạ, tối qua mọi người đi ăn tối không rủ tôi à?”



Phong cố nín cười, đáp:



-“Thì cậu ngủ ngon quá, ai dám gọi, mau đi thôi, đi thi có mỗi cái giải lại không lên nhận là sao?”



-“Ừ, thế tôi được giải gì…cậu nữa…chết…tôi còn chưa đánh răng rửa mặt, trời ơi, đầu tóc bù xù…trời ơi, từ sáng qua tới giờ tôi còn chưa tắm…”



-“Tôi cũng chưa biết, tôi ra tập trung rồi lại về đây gọi cậu luôn, nhanh một chút…hay thôi tôi đi trước nhé, cậu chuẩn bị xong thì đi cũng được…”



-“Đừng, đợi tôi với, hôm qua đi về cùng mấy bạn chuyên Địa, hôm nay tôi sợ không nhớ đường ra đó…”



Hà Dương rối hết cả, buột miệng nài nỉ.



Lần đầu tiên, cô nài nỉ cậu, đã nở mày nở mặt, ai đó còn kiêu:



-“Ừ, được rồi, nhưng phải nhanh lên đấy…không nhanh là tôi đi trước đấy!”
-“Tôi đi, cả muội muội cũng đi…”



Hà Dương sặc cả canh chua đang húp dở, gì chứ, điên hả?



-“Không….”



Tiếng không rất nhỏ thôi, vì bên dưới eo đang bị tỷ tỷ cấu tới đau đớn, tỷ gì mà tỷ cơ chứ, toàn lấy mạnh đè yếu…Dưới con mắt lầm lừ đe dọa của Hiếu, cũng chẳng ai dám lên tiếng đi thêm.



Vậy là, tối đó, bộ ba Phong Dương Hiếu cùng dắt tay nhau, dung dăng dung dẻ đi ngắm cảnh đêm Hải Phòng.



Không khí có vẻ ngượng ngập, Hiếu đành đánh tiếng:



-“Muội này, sao nhìn muội phờ phạc mệt mỏi thế, cả lúc chiều về cái là ngủ, muội ốm à…”



Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tên xấu xa cướp lời:



-“Ốm gì mà ốm, hôm qua nó lại đọc truyện thâu đêm là cái chắc…”



Có người bực, mà hắn nói đúng quá, chẳng làm gì được, sao hắn biết hay vậy nhỉ?



-“Con gái đừng thức khuya quá, phải giữ gìn nhan sắc, thức khuya nhanh già lắm, muội cứ thế này ai nó rước…”



Nhìn sang Vũ Phong đang cười rất đểu, Hà Dương đành đánh trống lảng:



-“Hôm nay tỷ làm bài có tốt không?”



-“Ta á, đề dễ ẹc, ta phải cố gắng nán lại trong phòng thi đó, sợ về trước các bạn ý lại bị áp lực tư tưởng…haizz…làm người tốt đúng là khổ mà…thế còn Phong?”



-“Tôi cũng được, Hà Dương thì sao?”



-“Lần này cậu thỏa mãn rồi, tôi bỏ con cuối…”



Dù sao ý cuối cũng có 1 điểm thôi, nhưng khóe môi ai đó khẽ nhếch…cuối cùng, cuối cùng cũng có ngày này!!!



Đi được một đoạn, lớp trưởng Toán 2 gợi ý cậu ta biết một Spa rất khá, phục vụ từ A tới Z, xả stress rất đã, hai đứa kia nghe thấy, mắt sáng lên, gật đầu lia lịa.



Tới nơi, đúng là tiệm uy tín, khách khứa đông nghịt. Phong xếp hàng, Dương và Hiếu ngồi ghế chờ.



Một lúc, cậu đi ra, tay giơ giơ ba cái vé, đầu tiên đưa cho Hiếu:



-“Cái này của cậu, tôi mua cho cậu vé đặc biệt, xông hơi, tắm thủy lực, matxa, đắp mặt nạ…cậu thích làm gì thì tùy, nhưng vào nhanh lên, vào mà xí chỗ tốt không hôm nay đông lắm…”



Phải nói, lớp trưởng Anh 1 cảm động tý rơi nước mắt, vẫy chào hai người trước mặt, lập tức đi hưởng thụ.



Dương nhìn Phong, ánh mắt tò mò, không biết cậu ta mua mình loại vé gì, họ ân ân oán oán như thế?



-“Còn lại cũng là hai vé đặc biệt…”



Có người chưa kịp sung sướng thì ai đó đã nói thêm vào:



-“Nguyệt, nhưng tôi đổi ý rồi.”



Đoạn, cậu ta không thương tiếc xé hai chiếc vé trên tay, bộ mặt nham hiểm:



-“Mình đi chơi đi! Chỉ hai đứa mình thôi!”