Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 19 : Mối tình đầu của chúng ta

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


-“What???”



Mịa, Vũ Phong này, ngứa đòn hả?



Đá một phát thật mạnh vào chân kẻ thù, Hà Nguyệt Dương tức tưởi bỏ đi.



Hắn chạy theo, kéo tay cô:



-“Sao vậy?”



-“Bỏ ra, tôi ghét cậu lắm…”



Mặt ai đó tiu nghỉu:



-“Sao lại ghét tôi? Tôi làm gì?”



Có người ức nghẹn cả cổ, quay lại chém một tràng:



-“Đứa nào lúc chiều phá hoại giấc ngủ ngon của tôi?”



-“….là tôi…”



-“Thằng khốn nạn nào trả vờ đi tập trung khiến tôi vội vàng?”



-“…là tôi…nhưng…”



‘Cậu lúc đó đáng yêu lắm!’ Tiếc là chưa kịp nói, đối phương đã cướp lời:



-“Vì ai mà nhẽ ra tôi ở nhà đọc truyện thì lại phải đi ra đây?”



-“…tôi…”



-“Con chó nào mời mọc đi Spa khiến tôi sướng hết cả người, sau đó xé vé trước mặt khiến tôi ăn cả rổ dưa bở…”



-“…tôi…”



Bực mình, nói một hồi, Dương phăng phăng bỏ đi.



-“Nguyệt, đợi tôi với…nếu cậu thích thì tôi mua lại vé cho cậu!”



-“Không cần, cậu muốn trả thù tôi, thỏa mãn rồi nhé, tôi đang tức điên đây!”



Có người vừa đi vừa hậm hực, tự hỏi, sao mọi khi mình bình thản tới vậy, mà hôm nay lại dễ nổi nóng thế, người ta nói trẻ con không ngủ đủ giấc sẽ hay cáu, chả nhẽ…cũng đúng với cô sao.



-“Nguyệt!”



-“Nguyệt!”



Tiếng Vũ Phong đằng sau gọi với.



-“Cậu nghĩ tôi làm tất cả mọi việc chỉ vì trả thù cậu sao?”



-“Sao không nói gì?”



-“Tôi nói cho cậu biết, IQ cao khỉ gì chứ, CẬU LÀ CON NGU!!!”



-“HÀ NGUYỆT DƯƠNG, CẬU NGU LẮM!!!”



-“HÀ NGUYỆT DƯƠNG, VỀ NHÀ TỪ GIỜ ĐỪNG ĂN CƠM NỮA, ĂN CÁM LỢN ĐI…”



Chưa hôm nào Nguyệt Dương máu nóng như hôm nay! Mà chả nhẽ giữa đường giữa chợ lại quay lại chửi nhau với hắn.



Cái tên lắm mồm, có gì tốt đẹp giỏi giang mà cả tỷ tỷ lẫn muội muội đều say như điếu đổ…điên cả người!!!
Ngay lập tức, bị vật thể đằng sau véo tai rõ mạnh.



Tay cô rất mát, chạm vào tai cậu, rõ là cô véo cậu, mà sao cậu không thấy đau???



Một đoạn đường tim đập, một đoạn đường yên lặng.



-“Thực ra, tôi quên mặt người ấy rồi, cũng chẳng thể trách tôi được, khi ấy tôi còn rất bé…”



-“Bé là mấy tuổi?”



-“Ba tuổi rưỡi hay bốn tuổi gì đó…”



Phong hậm hực:



-“Tôi chấp, chấp hết….”



-“Cậu chấp gì cơ?”



Người đằng trước khẽ cười mỉm:



-“Không có gì, tôi cũng vậy đó, nhưng tôi chưa bao giờ quên mặt cô ấy cả…”



-“Ừ, trí nhớ cậu tốt thật, nhỏ như vậy mà vẫn nhớ, thế sau đó cậu có tìm cô ấy không?”



Lớp trưởng trầm ngâm, sau đó đáp:



-“Không phải tìm, cô ấy luôn ở bên tôi!”



Với IQ cao vật vưỡng, Hà Nguyệt Dương có thể đoán ra ngay, 99.99% mối tình đầu của cậu ta là muội muội yêu quý của mình, nó mà biết chắc sướng điên mất! Cô cũng chẳng dám hỏi nhiều, Nguyệt Anh đã cấm cô không được để hé nửa lời việc nó yêu đơn phương Phong.



-“À, Phong này, cái truyện cậu đọc trong quyển sổ của tôi ý, là của em tôi viết, quyển sổ đấy của Hà Anh…”



Tính bổ sung thêm mấy chi tiết để cậu ta tin tưởng, vậy mà bị chặn lời luôn:



-“Nguyệt nói như nào thì sẽ là như thế!”



-“Ừm…”



-“Cậu lấy hộ tôi một vật trong túi áo được không?”



-“Cậu không có tay à?”



-“Tôi còn đang cõng cậu đó!”



Nguyệt Dương cũng bất đắc dĩ lấy vật thể ra cho lớp trưởng, đang định đưa thì cậy ta nói luôn:



-“Quà sinh nhật đấy!”



Ánh đèn đường mở mờ…là một con hạc giấy.



-“Sao lúc nào cậu cũng tặng hạc giấy cho tôi vậy? Sợ tốn tiền mua quà thì không phải tặng đâu, chúng ta cũng đâu có thân…”



Có người tức sặc máu.



-“Muốn ném cậu xuống biển cho cá mập ăn thịt quá Nguyệt ạ, cho nó ăn bớt bã đậu trong óc cậu đi….”



Mồm miệng không giữ được, thành ra bị đứa đằng sau véo tai mạnh.



Họ cứ thế đi, nói chuyện phiếm, có lẽ từ khi quen biết, đấy là lần họ nói chuyện nhiều nhất.



Có người nhiều năm về sau mới tự nhận ra khả năng xác định phương hướng của mình quả thật rất ngu, chỉ mất mười phút đi từ chỗ ổ gà tới Spa; vậy mà, lại bị ai đó cõng đi lòng vòng tới cả tiếng đồng hồ!!!