Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 20 : Dương bóc quýt cho phong ăn nhé!

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Tỷ tỷ say mê chăm sóc sắc đẹp, giờ vẫn chưa ra. Phong để Dương ngồi ở ghế chờ, chạy biến mất.



Một lúc sau, cậu ta về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tay cầm lọ cao.



Đoạn, quỳ xuống trước mặt cô, không nói không rằng giật cái chân sưng về phía mình, nhẹ nhàng xoa bóp.



-“Ê làm gì đấy!”



Dương hốt hoảng.



-“Làm thế này mới hết đau…”



-“Không cần đâu, tôi tự làm được”



Phong cau có:



-“Vụng thối vụng nát làm cái gì mà làm, tránh ra…”



Ai đó chẳng nghe lời, giành giật chủ quyền, cái thằng này điên, chân cô chứ chân cậu ta hả?



Nhưng mà tay nghề cậu ta khá lắm nha, rất là thoải mái, cũng đỡ đau hẳn.



-“Nguyệt, thích không?”



Hà Dương ngượng, đỏ bừng, chẳng thể nói dối:



-“Ừ, cũng được…”



-“Sau này tối nào tôi cũng sẽ matxa cho cô ấy, như thế này này…”



Phong buột miệng, có đứa tò mò:



-“Ai vậy?”



-“Mối tình đầu của tôi…”



Dương để ý thấy mặt cậu ta hơi hồng, thắc mắc:



-“Chắc gì nó đã lấy cậu?”



-“Không lấy cũng phải lấy!”



Cô nghĩ ngợi, cậu ta tự tin cũng có cơ sở thôi, Hà Anh thích cậu ta như vậy, kể cả nó không nói thì chắc Phong cũng cảm nhận được.



Đoạn, tự cảm thấy mình rất thông minh, có người lân la ra giao hẹn:



-“Này, người ta bảo nam nhân tốt ý, thì không chỉ tốt với một mình vợ đâu, mà lo cho cả gia đình vợ nữa đấy, thế cho nên là, mai sau cậu hàng đêm matxa cho vợ, giả sử chị vợ mà có sang chơi, cũng nên hầu hạ tận tình…”



Phong há hốc, bã đậu này, lại dở chứng gì không biết, tự dưng lại nói mấy điều giáo lý đâu đâu, tuy vậy, cậu vẫn trả lời:



-“Nếu đó là điều vợ tôi muốn thì tôi sẽ làm…”
Nhiệm vụ khó khăn quá, cô chưa bao giờ biết an ủi ai cả, ngay cả con em ở nhà, mỗi lần nó khóc, cô cũng cho nó “tự sướng” tới chán thì thôi…



Ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ… ‘Vé xem phim, bánh gato…làm thế nào để đưa các em về đội của chị đây???’



-“ Con người ai chả có lúc bất cẩn, cậu không hề ngu tý nào, IQ cao hơn cả tôi…”



Hà Dương nhại lời em mình một cách trắng trợn! Người kia vẫn không ngoảnh đầu lại. Làm sao đây?



Bỗng, cô nhìn thấy chiếc Huy Chương Đồng được vứt không thương tiếc dưới chân, tự nảy ra ý định mới.



Vội vàng lục cặp, lấy Huy Chương Vàng của mình ra, cũng hơi tiếc, nhưng thôi, không sao, cái này cũng có ăn được đâu? Đoạn, đeo lên cổ Vũ Phong.



-“Cậu buồn vì cái này sao? Đây, tôi cho cậu đấy, hết buồn nhé!!!”



Ai đó đã tức nay còn lộn cả tiết, giật lấy huy chương, ném vào đứa bên cạnh:



-“Tôi đã biết là cậu chẳng có ý tốt đẹp gì mà, bực cả mình, tránh ra đi…”



Ặc, cậu ta buồn vì không được Huy Chương Vàng, giờ cô rộng lượng cho cậu ta cái của cô, tưởng sướng chứ, ai dè cáu nhặng xì ngậu, con người này thật khó hiểu?



Nhưng Hà Nguyệt Dương là ai?



Đã lâm trận quyết không bỏ cuộc, hít một hơi, lại ngồi xuống, cười hì hì:



-“Không thích thì thôi, tôi ngồi lại với cậu cho vui…”



Xe chuyển bánh hồi lâu rồi mà hắn vẫn chưa mở lời, đường tới gato dâu tây của cô xa quá, chông gai quá…haizz…



-“Phong ơi!”



-“Gì?”



-“Phong mệt không?”



-“Bình thường!”



-“Phong uống sữa không?”



Cậu ta tháo tai nghe, nhìn cô như thể vật thể ngoài hành tinh mới rơi xuống chỗ mình, sau lại tỉnh bơ đeo lại. Hà Dương vẫn kiên trì:



-“Uống sữa nhé…uống sữa bổ lắm, để Dương lấy sữa cho Phong uống!”



Có đứa cắm ống hút vào hộp sữa, rồi cầm đưa tới miệng đứa kia.



Vũ Phong mở mắt to tròn, ngạc nhiên còn hơn cả cái tin trừ bốn điểm bài một cậu nghe được lúc sáng, chân tay rụng rời, đỡ lấy hộp sữa từ tay con bé ngồi cạnh.



-“Phong ăn quýt không? Dương bóc quýt cho Phong ăn nhé! Ăn xong Phong hết buồn nhé, vui lên, rồi cười thật tươi cho Dương nhìn…Phong cười là đẹp trai nhất!!!”



Chưa bao giờ toàn thể các nơ-ron thần kinh trong bộ não của Vũ Huỳnh Phong lại phải hoạt động hết công suất như hôm nay, rốt cuộc, rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào…