Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 33 : You are the love of my life

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Bài hát đã kết thúc, mà phía dưới vẫn ngây ngô…lát sau, mới có tràng vỗ tay vang dội…lát sau nữa, một cuộc tìm kiếm lùng sục diễn ra, mục tiêu của tất cả, là tìm một người tên Nguyệt.



Chuyện này xem chừng sẽ rất hot trên các diễn đàn trong thời gian tới!



Hà Nguyệt Anh phía dưới, nước mắt như mưa…ngay cả lúc anh ấy bước xuống sân khấu, đi qua cô mà cũng không thấy, dường như là đang tìm kiếm Nguyệt của anh!



Khổ thân Vũ Phong, đối tượng mà cậu tỏ tình, kiếm mãi cũng không ở đây? Lẽ nào cô không xem…không phải chứ, cô đã hứa với cậu rồi mà?



Lẽ nào cô sợ quá mà chạy mất rồi? Nghĩ vậy, cậu lại thấy sợ, thấy hơi hối hận!



Có người vỗ vai, cậu giật mình quay lại:



-“Ơ, sao cậu bảo thầy gọi tôi hả?”



Phong gãi đầu gãi tai:



-“Rõ là thầy gọi cậu mà, thầy bảo tôi gọi thằng Hùng lớp 12 Lý 2 tới gặp thầy ngay!”



Hùng bực cả mình, cằn nhằn:



-“Trời đất cái ông tướng này, tôi học 12 Lý 1…”



Dù sao cũng là nhầm lẫn sơ suất nên Hùng cũng không trách cứ Phong nhiều, mãi về sau, có một đợt qua Lý 2 chơi, cậu ta mới biết, lớp Lý 2 căn bản là chẳng có thằng Hùng nào cả!!!



Lớp trưởng Toán 2 đang bận rộn với việc tìm kiếm thì lớp phó xông vào trêu chọc:



-“Khá lắm nha, không ngờ ông lại lãng mạn vậy, em Nguyệt ấy lớp nào, dẫn về nhà ra mắt đê!”



Huy cười thâm hiểm.



-“Có nhìn thấy Dương lớp mình không?”



Phong hỏi.



-“Không biết…nhưng hình như tiếng trước tôi còn gặp dưới phòng y tế!”



What?



Màn tỏ tình cậu lấy hết dũng khí để thực hiện, và cô hứa như vậy còn lỡ được….mà nghe cô ở phòng y tế, Vũ Phong sốt ruột, gấp gáp chạy tới.



Cảnh tượng trước mắt…lòng cậu chút cay đắng…



An Toán 1 đang khoác vai Dương, đi từng bước tập tễnh, thấy cậu, đôi mắt ngây thơ, long lanh vô tội, cô giải thích:



-“Ơ, Phong à, xin lỗi nhé, An lúc thi nhảy xa bị ngã, tôi đưa bạn ấy xuống phòng y tế…”



Cô chưa bao giờ nhìn thấy Phong tức giận như lần đó, mắt cậu gợn lên những tia đỏ dữ tợn, cậu đỡ An khỏi tay cô, dìu cậu ấy về, còn cô, một câu cậu cũng không nói.



…..



Buổi tối ngày hôm đó, một cơ số không nhỏ học sinh nữ trường chuyên Biên Hòa tan nát cõi lòng.



Nhưng có lẽ, người đau khổ nhất vẫn là người thích Vũ Huỳnh Phong lâu năm nhất!



Hà Anh không xuống ăn cơm.



Cô ở phòng, vẫn đợi nó sang, cô biết, nếu nó buồn, sau khi khóc xong, cô sẽ là người đầu tiên nó tìm tới tâm sự.




The moment I looked at you



…..



And I thank god I’m alive



Ngọt ngào quá, bạn Nguyệt lớp Văn 1 quả là hạnh phúc, cô là bạn thân nghe còn cảm động thế này, bạn ấy nghe chắc phát khóc mất…



-“Phong, hay lắm, tôi cho 100 điểm luôn, bạn ấy nhận lời là cái chắc!”



Phong cười nhạt, không nói gì. Nguyệt Dương trách:



-“Tự dưng cậu làm tôi hết buồn ngủ rồi…sao không gọi sớm sớm một tý…”



Cậu bảo:



-“Đeo tai nghe đi, rồi nhắm mặt lại…tôi sẽ đền…”



Cô ậm ừ làm theo, cậu cất giọng hát trầm ầm:



Lần đầu tiên gặp em



Em khóc



Lần đầu tiên gặp em



Tôi thích



Những năm tháng tuổi thơ



Là chúng ta cùng nhau trải qua



Em là tuổi thanh xuân của tôi



Ánh mắt của em tôi khắc ghi



Nụ cười của em tôi mãi nhớ



Tôi yêu em lâu như vậy



Tôi chờ em lâu như vậy



Lẽ nào em không biết?



Lẽ nào em không một chút rung động?



Từng câu từ, nghe sao da diết, từng chữ xuyên qua từng lớp trong tim cô… giọng cậu nghe sao oán trách? Cô biết mình ăn dưa bở nặng rồi, nhưng nghe sao như cậu nói với cô vậy?



Trái tim cô lạc một nhịp, cả người bỗng bần thần, nước mắt tự nhiên ứa ra…



Nguyệt Dương khẽ nói:



-“Phong hát bài con chó Vũ Phong đi, tôi không thích nghe bài này…”



Giọng Hà Dương nghẹn ngào…Phong cũng chiều cô. Xem ra, bài này là bài hợp cô nhất, chẳng mấy chốc đã lăn quay ra ngủ!!!