Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 34 : Chiếc khăn đầu tiên của moon

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Một, tránh phiền phức sau này.



Hai, nhân cơ hội lợi dụng.



Vừa thấy đối tượng, lớp trường Toán 2 đã trưng ra cái bộ mặt như cơm nguội, nằm tự kỉ úp xuống bàn.



Hà Nguyệt Dương thấy bạn thân như vậy, hơi lay người cậu, cô hỏi:



-“Sao vậy?”



Ai đó mừng lắm, mà vẫn cố nén:



-“Không sao…”



-“Ờ, không sao thì tốt!”



Vãi cả con cùng bàn, khi người ta làm màu thì cũng phải nể mặt cho người ta diễn một tý, đằng này…Haiz…Biết điều, cậu cất giọng buồn phiền:



-“Bạn Nguyệt ấy từ chối tôi rồi, tôi buồn quá…”



Cô há hốc, sao có thể chứ?



Sao có khả năng này? Mà nhìn mặt cậu, bơ phờ, đau khổ, chắc không dối được.



Hà Dương thừa nhận, cô có chút vui, nhưng mà, nhìn cậu, lại thấy xót, cô vỗ về:



-“Ăn cóc không?”



-“Không…”



-“Uống gì Dương mua cho?”



-“Không”



-“Thôi, không thích người này thì có người khác, người muốn làm bạn gái cậu còn xếp hàng dài cơ mà, vui lên…”



-“Nhưng tôi chỉ thích bạn ấy!”



Không ngờ tình cảm của cậu lại sâu đậm tới thế, cô cũng chẳng biết làm sao nữa…



-“Nguyệt!”



-“Sao?”



-“Tôi cảm thấy cô đơn lạnh lẽo quá, cho tôi mượn vai cậu một cái…”



Nguyệt Dương thở dài, nhìn bộ dạng lớp trưởng chưa bao giờ đáng thương như thế, đành đồng ý.



Có người sướng tới phát điên!!!



Gần tới giờ học, các bạn tới ngày một đông, thấy “cảnh lạ” ở bàn thứ ba, bắt đầu thì thầm thủ thỉ…



Người trong cuộc, một người vẫn còn nhắm mắt tận hưởng giây phút đó, một người đành phải viết vào tờ giấy hai chữ “THẤT TÌNH”, rồi dơ lên cho quần chúng xem, còn không quên kèm theo đưa ngón trỏ lên miệng, ra điều “Suỵt, bạn ý đang bị tổn thương”…



Không biết nên mừng hay chia buồn, lớp Toán 2 là một lớp khá đoàn kết, thấy lớp trưởng ra nông nỗi đó, mọi người cũng đau lòng chạy vào, tranh nhau ôm lớp trưởng, ai ủi, động viên…



-“Ra đây anh em cho ông tý hơi ấm nào…”



Lớp phó đồng cảm.



-“Con đó là con nào, ông nói rõ ra bọn này đi hỏi cho ra nhẽ, nếu không, bọn tôi sẽ thẩm vấn từng con Nguyệt một…”



-“Thôi quên đi ông ạ, nó không yêu ông thì tôi yêu ông…”



-“Phong đừng buồn, Loan và các bạn luôn bên Phong…”




….



Ai đó tức giận bỏ đi, để lại ai đó ở lại…một khoảng trống.



Không phải cô không nhớ…



Mà là, cô chưa bao giờ quên!!!



Không phải cô không muốn tặng, mà cô đơn giản nghĩ, cậu bao nhiêu quà, thêm hay bớt của cô, có gì quan trọng???



Tại sao cậu lại nổi cáu tới vậy?



…..



Cả năm tiết học ngày hôm đó, không ai nói với ai câu nào.



Tới chiều học phụ đạo, vẫn thế!



Sự yên lặng kiên trì của Vũ Phong rốt cuộc cũng khơi dậy được lương tâm của Hà Nguyệt Dương. Tan học, cô kéo tay áo cậu, lí nhí:



-“Tôi mời Phong đi uống nước!”



Cậu khoác balô, định rời đi, cô lại chạy lên trước:



-“Hay đi ăn nem chua rán?”



-“Không cần, cảm ơn…”



-“Chè nhé, sữa chua?”



-“Cậu không phải ép buộc mình như thế, lúc nãy tôi hơi mất bình tĩnh, xin lỗi…”



Trời đất, lời nói như có băng có đá vậy, Hà Dương ỉu xìu:



-“Ừ, thế tôi về trước đây…tạm biệt…”



-“Khoan đã…”



Cậu gọi, liếc vào chiếc túi cô cầm:



-“Đan xong rồi à!”



-“Ừ, mới xong chiều nay”



Không nói không rằng, ai đó cướp của, chạy biến. Hà Nguyệt Dương vừa mới thấy tội lỗi xong đã ức điên cả người:



-“Đứng lại, Vũ Phong, đứng lại…cái khăn đó là lần đầu tiên tôi đan đó…ĐỨNG LẠI CHO TÔI…”



….



Biết sức mình chẳng thể đấu lại địch, đành dùng mưu hèn kế bẩn, cô thét lên một tiếng vang trời, rồi ngồi phịch xuống đất.



Nhìn tên trộm đang lò dò quay lại mà lòng đắc thắng, ta biết mi mà, haha…



Len lén đợi lúc cậu không để ý, giật lấy đồ, khổ nỗi, cậu ta quàng kiểu gì, mà càng giật, thì càng đẩy cô với cậu lại gần…huhu…Cậu nhìn cô, cười thâm hiểm:



-“Đừng đùa với cáo, thỏ à!!!”



Đoạn, cậu chỉnh chỉnh lại chiếc khăn, để thừa ra một nửa, rồi dịu dàng quàng cho Nguyệt, nhẹ cụng đầu mình vào đầu cô, cậu nói:



-“Len là của tôi, khăn là cậu đan, bây giờ cắt ra cũng không được, vậy mình cùng đeo nhé!!!”



Câu nói ấy, giây phút ấy, trái tim Moon, hoàn toàn tan chảy!!!