Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 35 : Mất cả chì lẫn chài

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Nghe nói đợt đó, Hà Nguyệt Dương dùng mọi thủ đoạn, vẫn không thể đoạt lại tài sản.



Cũng nghe nói, cô đã từng kể cho mấy bà tám ở lớp để công kích lớp trưởng, mà buồn thay, người ta lại được bênh, hội bán dưa nói rất vô tình: “Len là của bạn ấy mua Hương Hội, cả lớp biết, với cả, bà nhìn lại xem, cái khăn người bình thường đan nó vừa mềm vừa thẳng, khăn của bà thì vừa cứng vừa cong, có người đeo cho là tốt rồi…”



Phũ quá, phũ phàng quá!!!



Biết con cùng bàn gặp ức chế, một ngày, Vũ Phong đã gọi nó cuối giờ ở lại “nói chuyện”…



-“Sao?”



Giọng Hà Dương lạnh lùng quá, lớp trưởng cười.



-“Tôi đền Nguyệt nhé!”



-“Đền gì?”



-“Đưa tay ra đây!”



-“Làm gì cơ chứ?”



Cô còn chưa kịp đồng ý mà, cậu đã tóm lấy tay cô…Tự tiện quá à??? Cậu dùng đồ nghề, giũa các móng tay cho thật đều và đẹp.



Đoạn, cẩn thận vẽ từng móng…



-“Có nhớ tôi đã từng hứa vẽ móng cho cậu không?”



-“Nhớ”



Cô nói rất nhẹ, chăm chú nhìn cậu, từng lớp sơn lên móng tay, rất mát, rất thích, cái mùi cũng thơm dìu dịu…



-“Phong lấy đâu ra lắm đồ thế?”



-“Tôi chôm tạm của ba tôi đấy!”



-“Ba cậu cũng biết vẽ móng à?”



Phong cười lớn:



-“Biết gì chứ, ba tôi phết sơn còn vụng, nhưng mẹ tôi vẫn thích ba tôi làm…”



-“Ba cậu cũng chiều mẹ cậu nhỉ?”



-“Cũng được, nhưng chắc chắn sẽ không bằng mai sau tôi chiều vợ đâu!!!”



Nói xong câu đó, cậu khẽ ngẩng đầu, lấm lét nhìn cô, má cô hây hây đỏ, rất đáng yêu!



……



-“Xong, Nguyệt không giận nữa nhé, đổi cái này với cái công đan khăn của Nguyệt nhé!”



Hà Nguyệt Dương bần thần, mỗi chiếc móng được đính một bông hoa màu hồng phớt trên nền trắng, phía cuối còn có nửa vầng trăng khuyết tý xíu màu xanh dương, trông rất lạ, rất đẹp…đúng là tuyệt tác.



Cô…quả thực, rất rất thích, thích tới ngây người; nhìn xuống, rồi lại nhìn lên, rốt cuộc, nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt thán phục:



-“Giỏi thật…”



Ai đó mát hết cả mặt, nói đầy kiêu căng:



-“Thế cho nên, mai sau dù khó khăn như nào, tôi cũng có thể mở tiệm nail kiếm sống, không bao giờ để Nguyệt chịu khổ!”



Nguyệt Dương nghe mà giật cả mình…xem ra trước kia cô hiểu lầm cậu rồi, con người cậu tốt thật, tới bạn thân như cô mà còn đối xử như thế. Sau này, nếu một ngày, Nguyệt Anh thành công, đánh chiếm được trái tim cậu, thì cô cũng tin tưởng mà giao phó nó.




-“Thôi, cái giẻ lau ấy lấy làm gì, để tôi về vứt hộ cậu ra thùng rác…”



Có đứa mặt ngắn tũn, tối về báo cáo với em gái:



-“Ta đòi nhưng nó bảo giống cái giẻ lau nó vứt ra thùng rác!”



Hà Anh cười như nắc nẻ…Hà Dương lại hỏi:



-“Xin lỗi nhé, muội bảo thích cái khăn đó, có sao không?”



-“Không sao, không sao…thôi, muội về phòng đây!”



-“?”



…………..



…………..



Vài tuần lặp đi lặp lại….



Có bà xã thủ thỉ ông xã:



-“Mình ơi, thằng con nhà mình học nhiều quá nó bị điên rồi ý sao, mai có khi em phải cho nó đi khám…”



-“Sao vậy?”



-“Thì mình xem mà xem, sáng ra khỏi nhà nó quàng cái khăn màu ghi…về nhà, việc đầu tiên là nó chạy vào phòng quàng khăn xanh, đêm ngủ cũng quàng…”



-“Thì kệ nó chứ sao, mình cứ quan trọng hóa quá, nó cũng tới tuổi làm dáng rồi mà…”



-“Dáng dấp gì, xấu như ma…có mà nó dở hơi thì có…”



-“…”



-“Mà mình không biết đâu, mỗi lần giặt quần áo, nó còn không cho bác giúp việc động vào, tự nó giặt cái “giẻ” đó, rồi dùng máy sấy, xong lại đeo luôn…”



-“…”



-“Em có mấy bà bạn, nói thời đại giờ, chơi bùa kinh lắm mình ạ, có khi có đứa nào nó thấy con mình giỏi, nó ghen, rồi nó hại…”



-“…”



-“Mà nó cứ giữ khư khư, em chả dám vứt….”



-“…”



-“Mà có mỗi nó là con một, em sợ nó ghét em thì chết…mình, mình, hay mình vứt đi đi…”



Ông xã nựng bà xã:



-“Ừ, thôi được rồi,ngủ đi, mai anh đặt lịch hẹn với bác sĩ…”



-“Xong mình vứt cái khăn đó đi nhé…”



-“Tôi cũng có mỗi nó là con một mình ạ!”



Ông xã nói nhỏ nhẹ, nhưng giọng rất là đểu, bà xã thở dài…



-“Thôi, để em gọi thầy về cúng vậy…”