Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 44 : Lời thỉnh cầu của hà nguyệt anh

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


-“Mình mình, ra đây…”



-“Sao mình?”



-“Em cho người làm nghỉ hết rồi, đi…”



-“Đi đâu?”



-“Đi ra khách sạn chứ đi đâu?”



-“Sao lại ra đó?”



-“Mình ngu thế?”



-“Thế còn hai đứa nó…ở nhà một mình hả? Nhỡ xảy ra chuyện gì…”



Bà xã bực cả mình:



-“Chính vì xảy ra chuyện gì nên mới phải đi đấy…Không muốn có cháu à, đi nhanh…”



-“Ừ, nhưng mà…”



-“Nhưng gì, ba làm giáo sư Toán nổi tiếng, mẹ là giám đốc điều hành, con nhà gia giáo thế kiếm đâu ra?”



-“…”



-“Này nhé, chỗ bé cần bé, chỗ to cần to, mai sau sinh đẻ cũng thuận tiện, mặt mũi thì xinh xắn, da dẻ thì trắng mịn…”



-“…”



-“Hay mình chê nó thấp? Không phải đâu, đứng với Phong nhà mình thế thôi, vì con mình cao mà, ít con bé cũng phải mét sáu trở lên…”



-“…”



-“IQ nó em nghe bảo 154, IQ con mình 157, mai sau cháu mình chắc chắn cũng phải có IQ 155,5 trở lên…nhanh, đi thôi…”



-“…”



-“Em là em chưa thấy hài lòng như này bao giờ đâu…”



Bà xã nói một hồi, ông xã mới có cơ hội chen ngang:



-“Nhưng, nhưng nhỡ con mình không thích thì sao?”



Bà xã bĩu môi:



-“Gớm có mà, nó chả sướng điên lên…”



-“Sao mình biết?”



-“Em đẻ ra nó em lại không biết, mắt nó nhìn bé Dương, sáng như sao, mà mình không để ý à, mọi khi em dụ đứa nào nó cũng càu nhàu, hôm nay lại im thin thít…”



…..
-“Tỷ, tỷ trước giờ vốn sống thoải mái, mọi người yêu quý, thêm chuyện này cũng chẳng sao đâu…cầu xin mà…”



-“Hà Anh, chuyện này thực quá ngoài sức ta rồi, ba đã từng nói, nếu ta có mười ngàn, thì vẫn nên giữ lại một ngàn cho mình…trước đây, ta chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng hôm nay, quả thật, ta nhất định phải giữ lại một ngàn này…”



-“Nghĩ lại đi tỷ…xin đó…”



Hà Nguyệt Dương thừa nhận, cô ích kỉ.



Hà Nguyệt Dương thừa nhận, cô là người chị không tốt.



Mặc cho em gái hét gọi, cô không hề quay lại.



Cô thừa nhận, cái “một ngàn” này, quá quan trọng với cô, cô không muốn cho…



Bước khỏi cánh cửa nhà vệ sinh, lòng cô trĩu nặng.



Một bước, hai bước, ba bước…



…..



Rồi cô thấy hối hận…ừ thì cô không cho Nguyệt Anh, nhưng tại sao lại bỏ đi như vậy? Chí ít, cũng nên ở lại cùng muội ấy, nghĩ cách giải quyết.



Nhanh chóng chạy về nơi ấy …



Giây phút đó, Hà Nguyệt Dương tái mét, cả người lạnh toát.



Nếu cô chậm một bước, cả đời này, e rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.



Muội muội bé nhỏ của cô, nó đang đếm từng viên thuốc màu trắng, nuốt lần lượt, từng viên, từng viên…



-“Mi điên rồi…”



-“Trả muội, tỷ quan tâm làm gì…bây giờ muội đã mất tất cả rồi”



-“Mọi thứ có thể làm lại, mi đừng thế…”



-“Được, tỷ thích thì tỷ giữ đi, trên đời không thiếu gì cách, tưởng không có mấy viên thuốc này là muội không giải thoát được ư? Đó, của tỷ, cầm lấy…”



-“Đứng lại, Nguyệt Anh, đừng làm liều…”



-“…”



-“Mi không được chết”



-“…”



-“Hà Nguyệt Anh, nghe ta nói…”



-“…”



-“Được rồi, Hà Nguyệt Anh, ta đồng ý, từ giờ, mi hãy sống một cuộc sống cho tốt vào!!!”