Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 45 : Ngày chia ly năm đó

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Nhiều ngày trước…



Ngày mà cả Vũ Phong và Nguyệt Dương nhận được kết quả trúng tuyển ENS.



Đó là ngày mà Hà Nguyệt Anh có hai cảm giác.



Cảm giác đầu tiên, khi nhận được tin đó, là rơi thẳng xuống địa ngục.



Cảm giác thứ hai, sau khi nhắn tin cho Vũ Phong, chúc mừng, hỏi han, nhận được tin anh ấy nói, anh sẽ không đi Pháp, cô lại thấy, mình như được ai đưa lên thiên đường…



-“Tỷ tỷ, tỷ có đi Pháp không thế?”



-“Tất nhiên rồi, cơ hội lớn như vậy…”



-“Buồn quá, nhưng thôi, muội và anh Phong sẽ ở nhà đợi tỷ.”



Hà Nguyệt Dương giật nảy mình.



-“Mi bảo sao?”



-“À, anh Phong ý, anh ấy quyết định ở lại…có lẽ do nhớ muội quá chăng, không muốn đi…”



-“Vậy à…”



Nguyệt Dương lắp bắp. Nguyệt Anh sung sướng về phòng…



-“Trời ơi, hôm nay tuyệt quá đi mất…thích quá đi mất…”



Hà Nguyệt Dương cũng không hiểu nổi chính mình. Cô đã hứa, nếu mai sau họ tiến tới, cô sẽ bên cạnh, làm tỷ tỷ tốt, làm chị vợ tốt, hết mực ủng hộ…



Vậy mà chỉ với một tin cậu ấy sẽ không đi nữa, lại khiến cô thấy hụt hẫng như thế???



-“Nhỡ thế thì sao…tôi không biết nấu cơm, hàng ngày cậu nấu cho tôi ăn nhé!”



-“Thôi vậy thế tôi nấu cho cậu ăn, nhưng tôi chỉ biết nấu mì thôi…”



-“Dễ lắm, chỉ cần đổ xà phòng vào ngâm sau đó mang ra nhúng một lần xả là xong…Sang đó dậy cậu, hai đứa mình cùng làm…”



-“Bao giờ đi thực tập, tôi mua máy giặt, mua cả máy rửa bát nữa, cậu không phải làm gì hết…”



Những lời Phong nói, cứ vấn vương mãi, thắc mắc, thắc mắc…tới khi chuông điện thoại kêu…



-“Nguyệt, tôi đang ở dưới cổng, ra ngoài với tôi một lát…”



-“Đợi tý”



Thay chiếc váy, gặp Hà Anh ngoài cửa, nó hỏi:



-“Tỷ đi đâu?”



-“Phong nói ra ngoài gặp…”



Trái với lo sợ của cô, muội muội cười rất vui vẻ:



-“Thế đi mau đi, đằng nào hai người cũng sắp không được gặp nhau nữa rồi…”



-“Ừ, vậy ta đi đây…”



……



……



Cậu lại đưa cô tới con đường đầy hoa đợt đó…



Cô ngồi sau xe cậu, khoảng cách rất gần. Hương hoa ven đường rất thơm, nhưng không thơm bằng mùi lyly từ cô…Một khoảng lặng, cậu hỏi:



-“Nguyệt đi Pháp không?”



-“Tôi…tôi…”



-“Nguyệt có thích đi không?”



-“Tôi…”



-“Nguyệt rất thích phải không?”



-“Ừ…”



-“Vậy đi đi…”



Cảm giác hơi chạnh lòng…nếu là Hà Anh đi Pháp, hoặc cái bạn Nguyệt mà cậu ấy thích đi, liệu cậu ấy có thể nói vô tình như vậy không?



Cô là gì của cậu chứ? Sao lại so sánh khập khiễng như vậy…cô đáp, rất nhỏ:



-“Ừ…”



Lòng ai đó trĩu nặng, cậu tự nhủ với bản thân, cậu làm thế này là đúng, đó là ước mơ, là tương lai của cô, không thể vì cậu mà…



-“Vì sao Phong không đi?”



Lấy hết sức can đảm, Nguyệt Dương hỏi.



-“…”



-“Vì ba mẹ Phong không cho đi?”



-“Thầy u tôi tuy rất là yêu tôi, nhưng không bao giờ ép tôi làm việc gì cả…”



-“Vậy thì vì sao?”



-“…”



-“Nếu Phong không muốn nói thì thôi…”



-“Không phải tôi không muốn nói …thế này đi, bao giờ Nguyệt về nước, tôi sẽ nói, được không?”



-“Chuyện đó có làm Phong đau lòng không?”




-“…”



-“Đất nước này, không cần một đứa con gái như cậu! Và cậu, từ giờ cho tới cuối đời, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!!!”



-“Cậu tưởng tôi thích gặp cậu chắc?”



-“Ừ, tôi biết, mẫu người cậu thích phải là mấy anh từng trải, kinh nghiệm tình trường phong phú…”



-“Đúng đó, cậu hiểu tôi ghê…”



Máu ghen lại bừng bừng phát, cậu không còn giữ nổi một chút bình tĩnh nào.



-“Nếu tôi là cậu, có khi tôi xấu hổ chết quách đi cho rồi…haha…Nguyệt Dương, tôi quên mất, da mặt cậu rất dày, dây thần kinh xấu hổ cũng bị đứt rồi…thôi, cậu ra sân bay mau đi, mau mau cút xéo cho chỗ này nó được sạch sẽ đi…”



-“…”



-“Tôi xin lỗi, chắc tôi cũng chẳng đi tiễn cậu được đâu, nhìn thấy cậu làm tôi phát buồn nôn…”



-“…”







Tiếng bước chân của cậu ngày một xa, thì tiếng khóc của cô ngày một to…



21 tháng 8 năm đó, là ngày đầu tiên, mà Hà Nguyệt Dương cảm nhận được, thế nào là đau tới tái tê, đau tới từng lớp da thịt…



Trước lúc lên máy bay, ba có nhắn cho cô:”Nguyệt Dương, vậy là đã cho cả mười ngàn rồi, có lẽ ba nói nhiều thì vẫn vậy, tốt hơn hết, con tự trải nghiệm, tự trả giá, con sẽ thấy thấm…”



Ba nói rất đúng, cái giá này, cô thực sự thấy nó rất đắt…nhưng ba có biết, dù cái giá nào cô trả, nếu đổi lại được mạng sống cho Nguyệt Anh, cô cũng sẽ cam tâm…



11 giờ.



Có người lẻ loi xách hành lý, một mình rời xa quê hương.



12 giờ 15.



Có người lặng lẽ ngước nhìn.



Sân bay này, đông đúc là thế…



Thế giới này, rộng lớn là vậy…



Mà sao, cậu cảm thấy cô đơn…Mà sao, cậu cảm thấy như mình mất tất cả…



…..



“Đau lắm….”



“Nín đi rồi tớ cho đằng ấy cái này…”



….



“Cậu…nhầm lớp rồi…”



“Thằng kia, hôm nay không giết mày không phải là bà…”



“Tỷ, thả muội ra…chó Wind kia, đừng có mà đắc chí, ta tới đây…”



….



“Ai bảo cậu là tôi dốt phương hướng…tôi cực kì giỏi, chẳng qua tôi không để ý thôi…”



“Này, người ta bảo nam nhân tốt ý, thì không chỉ tốt với một mình vợ đâu, mà lo cho cả gia đình vợ nữa đấy, thế cho nên là, mai sau cậu hàng đêm matxa cho vợ, giả sử chị vợ mà có sang chơi, cũng nên hầu hạ tận tình…”



“Phong ơi, Phong cười lên Dương xem nào, Phong cười đẹp trai lắm…”



“Hoàng Thượng…Hoàng Thượng… có mỗi một con chim yêu quý…”



“Tôi thấy cậu làm thế cũng đúng, dù sao thì chúng ta cũng không nên suốt ngày đối địch nhau, cũng sắp lớn rồi, cậu muốn làm hòa cũng phải thôi, tôi cũng sẽ tốt với cậu như cậu tốt với tôi…”



….



“Phong, mượn vở Sinh, Anh!”



“Phong, mượn vở Sử, vở Địa!”



“Phong, mượn vở Công nghệ, Văn!”



….



“Phong ơi, Phong ơi, tôi bảo Phong này, sắp thi cuối kì rồi, chúng mình nên giúp đỡ nhau…”



….



“Chính ra Phong rất thông minh đấy, giỏi nữa…thảo nào nhiều người thích…”



….



“Phong ơi, cứu tôi với, nhanh lên…”



….



….



Chiếc máy bay lẫn vào bầu trời đêm đầy sao…



Chiếc máy bay đó, đang chở Moon…



Chiếc máy bay đó, đã mang tuổi thanh xuân của Wind đi…



Học đường hoàn.



Lan Rua’s Story ~ Porcupine & Duck Family



P/S: Thank you all, love u:X.