Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 46 : Tình yêu vĩnh cửu

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Từ phần hai này vì các bạn ý lớn rồi nên tác giả thay đổi đại từ nhân xưng dành cho Phong. Còn Nguyệt Dương gọi Phong như nào thì ta giữ nguyên, tôn trọng nàng ấy, hehe!!!



Ta chúc cả nhà một năm mới an khang, thịnh vượng, gặp nhiều may mắn, ước gì được nấy!!!



P/S: Lan Rua’s Story ~ Porcupine & Duck Family



CHAP 46: CÓ NHỮNG NỖI NHỚ…



-“Tỷ, tới đâu rồi?”



-“Ta vừa mới xuống máy bay…”



-“Nếu nhà tỷ chưa dọn kịp thì tới chỗ muội mà ở, để muội bảo quản lý đưa chìa khóa cho tỷ…”



-“Ừ, để ta về xem thế nào đã…”



-“Xe của tỷ còn đang bảo dưỡng, muội cho sơn màu xanh dương theo ý tỷ rồi đó, tý họ sẽ mang tới!”



-“Được, cảm ơn muội…”



Hà Nguyệt Dương vẫy một cái taxi gần mình, tim chợt thấy nhói…



Vì scandal năm ấy…



Vì lời nói vô tình của ai đó…



Vì những đau đớn, xót xa…



5 năm…cả một quãng đường đơn độc.



Ở ENS có chút khác biệt, học sinh 17 tuổi học L3 (năm cuối cùng bậc đại học ở Pháp) là chuyện bình thường. Ngay từ ngày đầu sang, Hà Nguyệt Dương với bảng thành tích dày đặc cùng thể hiện khá tốt, cũng được đặc cách học L3.



Hai năm tiếp lần lượt học M1, M2, thuận lợi lấy bằng thạc sĩ.



Rồi sau đó, sống cuộc sống của nghiên cứu sinh, rốt cuộc sau hai năm, lấy bằng PhD.



Sự nghiệp cứ thế thuận buồm xuôi gió, nhưng quả thật, chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc.



Có những nỗi nhớ, nó diết da.



Có những khát khao, mong trở lại quá khứ…



Có những ngọt ngào trong từng giấc mơ, để rồi khi thức giấc, nước mắt lại tràn trề…



Có những cảm xúc, không thể nói lên lời.



Vì hèn nhát, vì đau lòng, vì lo sợ…chưa một lần dám về nước…



5 năm trôi qua…



Cậu còn nhớ cô?



Cậu còn giận cô? Ghét cô? Họ còn có thể làm bạn?



Cậu bây giờ như nào???



….



Dừng lại ở chung cư MW, bấm thang máy lên tầng 17.



Căn phòng trước mặt hoàn toàn trái với tưởng tượng của cô.



Ngày ở Pháp, cô có gửi chút tiền về nhờ ba mua trả góp hộ một phòng tại chung cư đang xây dựng, chỉ nghĩ là mua để sau này về có nơi ở, không ngờ ba cô cho tu sửa từng tý một, trang hoàng cẩn thận từ viên gạch lát.



Phòng bếp hồng nhạt ấm cũng, phòng ngủ vẫn màu xanh dương mà cô yêu thích, phòng khách bày sẵn một chiếc tivi màn hình phẳng.



Hà Nguyệt Dương ấn dãy số quen thuộc.



-“Ba…”



-“Ừ, về tới nơi chưa con?”



-“Con tới rồi…”


-“Có gì đáng để giận…”



Câu trả lời của anh khiến cô rất hài lòng…



-“Vậy thì tốt, số Dương cũng có phúc, hình như chị ấy lại thay người yêu mới…”



-“Ừ…”



…………



…………



Lượn qua một vòng, Hà Dương khẽ mỉm cười. Quả là muội muội yêu quý, cô khá hài lòng với chiếc xe mới này. Cũng nhờ nó mà cô nghiễm nhiên có bằng lái. Tự nhiên thấy, em gái mình lớn thật rồi, tự hào về nó quá!



Hà Nội mùa thu, mùi hoa sữa thơm ngạt ngào. Cái cảm giác hạnh phúc này, chắc chỉ có người con xa quê mới cảm nhận rõ.



Từng cơn gió mát tới dịu lòng người, đoạn đường gần hội trường kết hôn của tỷ tỷ đông tới nghẹt người. Phải rồi, tỷ ấy cũng làm trong ngành giải trí, quen biết nhiều là chuyện đương nhiên.



Kitssssssss….



Chiếc xe đằng trước phanh gấp đột ngột khiến cô trở tay không kịp, ngó lại đằng sau, xe đáng thương của mình cũng bị “hôn đít ngọt ngào” bởi con Lamborghini Aventador đầy hiên ngang.



‘Hix…chị mới lái em chưa đầy một giờ, sao em nỡ bị thương khiến lòng chị xót xa…’. Nguyệt Dương đành ngậm ngùi xuống xem xét.



Thấy cửa kính xe bên dưới từ từ mở, cô nhẹ nhàng đi tới, lịch sự hỏi han:



-“Anh có sao không, xin lỗi nhé, tại xe trước phanh gấp quá…”



Người lái xe trông rất hầm hố, cả người anh ta đầy rẫy những hình xăm, cứ nghĩ sẽ có tranh chấp, ai ngờ nhìn thấy cô, anh ta lắp bắp:



-“Chị Nguyệt Anh, em tưởng chị bận quay phim sẽ tới muộn?”



Hà Dương phì cười, từ lúc về nước tới giờ anh ta không phải là người duy nhất nhầm lẫn, xem ra cũng là người quen của muội muội, cô giải thích:



-“Chào bạn, mình là Nguyệt Dương, chị gái sinh đôi của Nguyệt Anh…”



-“A, em cũng nghe qua…”



Người đối diện cô vẫn chưa hết há hốc, nhanh chóng quay về phía sau gọi với:



-“Anh Phong, anh Phong, chị gái của chị Nguyệt Anh này, giống chị Nguyệt Anh như đúc luôn…”



Giây phút nghe thấy cái tên ấy, cả người Hà Nguyệt Dương cứng đờ.



Cô đã chuẩn bị tinh thần, hôm nay có thể sẽ gặp cậu, nhưng không ngờ, lại trong hoàn cảnh này. Cậu mặc bộ vest màu đen lịch lãm, cả người hơi ngả vào ghế, khuôn mặt anh tuấn, trông cậu ngoài đời, còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều…



-“Anh Phong, anh Phong…”



Hà Dương đưa tay lên miệng, khẽ suỵt người lái xe.



-“Để cậu ấy ngủ!”



-“Chị biết anh Phong ạ?”



Cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn. Mà tại sao cô phải nghẹn, cô là cái gì? Cùng lắm cũng chỉ là một người bạn học chung lớp, là chị gái người yêu cũ, là đứa con gái khốn nạn cậu không bao giờ muốn gặp… cậu đâu nhất thiết phải nói cho mọi người?



Hà Dương cười, đáp:



-“Ừ…”



Lái xe nghĩ ngợi, rồi vò đầu bứt tai.



-“Trời, mà em ngu quá, chị Nguyệt Anh với anh Phong thân vậy, kiểu gì hai người chả quen nhau…em đánh thức anh ấy nhé!”



-“Thôi, bạn có sao không, xe ổn chứ?”



-“Dạ không ạ…Em đâm vào chị mà, ngại quá”



-“Ừ, thế thì tốt, mình đi trước nhé!”



Ai đó khẽ quay người, giọt nước mắt lặng lẽ rơi…



Có người trong xe, nhìn theo, ánh mắt u buồn…