Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 47 : Nếu wind muốn, moon sẽ đi

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Hà Nguyệt Dương tìm chỗ đậu xe thích hợp, tiến tới hội trường hôn lễ. Cảm thấy vẫn sớm, cô ghé qua phòng nhỏ bên cạnh.



-“Các ngươi mù màu cả à, ta đã nói complê màu lông chuột, chứ không phải lông chó như này hiểu chưa?”



-“Cả cà vạt nữa, cà vạt gì mà toàn đỏ choe đỏ choét thế này, đeo lên như con vẹt ý, phải nhã nhặn…”



Nhân viên lắp bắp.



-“Nhưng hôm trước anh mới bảo là…”



Hiếu cáu nhặng xì ngậu:



-“Anh anh cái l…”



-“Vâng, chị, hôm trước chị mới bảo là chọn màu sắc tươi …”



-“Con này cãi à, bà bảo chọn màu sắc tươi chứ bà bảo mày chọn màu này à…mau chuẩn bị hết lại đi, không bà cho thôi việc cả lũ…”



-“Cả cái con kia nữa, bà đã bảo hoa cưới là phải đúng 27 bông hồng, kỉ niệm ngày bà mới Nghĩa quen nhau, mày bó 26 bông là sao? LÀ SAO?”



-“100 cái bánh cheessecake của bà, sao lại thành 100 cái donut thế này…”



-“Ngoài cổng sao bà thấy chữ Hiếu thấp hơn chữ Nghĩa vài milimet là sao? Chưa cưới chúng bay đã rủa vợ chồng bà hả, mau, mau sửa lại cho bằng nhau…”



….



Có người đứng ngoài cửa, ôm bụng cười nắc nẻ. Đúng, đây đúng là tỷ tỷ của cô rồi, không sai đi đâu được.



Hiếu đang bực mình, nhìn ra càng điên, chỉ thẳng tay vào mặt con bé láo toét:



-“Con ranh kia, mày cũng biết đường về cơ à? Năm năm trời cắt đứt liên lạc, con khốn nạn mày tưởng mày là Vip hả, sao mày không chết luôn bên đó đi…”



Hà Dương phụng phịu:



-“Thôi mà, nguôi giận nguôi giận, muội biết tội rồi, muội xin, muội xin…”



-“Xin xin cái con khỉ, bảo vệ đâu, lôi con này ném ra ngoài cho bà…”



-“Tỷ tỷ xinh đẹp dịu hiền, nỡ lòng nào, tỷ cũng biết ngày ấy scandal ầm ĩ, muội nào dám nhìn mặt ai…”



-“Do trấu cái đ… gì? Mày coi bà là loại người gì hả???”



-“Tỷ đừng giận nữa mà, tức nhiều hại long thể, sắp cưới tới nơi rồi, nhan sắc là quan trọng nhất…”



-“Tránh ra…”



-“Thôi mà.”



-“Tránh…”







Tỷ tỷ đúng là, giận dai như đỉa…Nguyệt Dương đành chuyển phương án hai:



-“Thôi được, chúc tỷ hạnh phúc, muội về đây…”



Hiếu tức, quát:



-“Con điên kia, đứng lại…”



Đoạn hất hàm:



-“Vào phòng kia thay, mặc bộ đó vào!”



Hà Dương mừng huýnh:



-“Vâng, vâng, tuân lệnh, tuân lệnh…”



….



Đứng trước gương, Hà Nguyệt Dương cũng không nhận ra chính bản thân mình nữa, váy tím bồng bềnh, tóc được búi lệch trông vô cùng duyên dáng, khuông mặt ửng hồng bởi lớp phấn mỏng…



-“Xinh quá, muội muội của ta đẹp quá…”



Hiếu lúc này mới nguôi ngoai một chút.



-“Không, tỷ tỷ hôm nay là người đẹp nhất, quyến rũ nhất!”



-“Cái đấy ai chẳng biết, nhưng ta đẹp mười phần thì muội cũng phải được bảy tám phần nha…yêu quá…mau, mau ra làm tôn đội hình phù dâu cho ta đi!!!”



Hà Nguyệt Dương cầm ấm trà. Tỷ tỷ chỉ tổ chức tiệc ngọt. Nhiệm vụ của cô rất đơn giản, đi lại các bàn, thấy khách tới thì tiếp trà, trong lòng chất chứa chút lo sợ, hôm nay chắc chắn gặp lại nhiều bạn bè, scandal năm đó, liệu mọi người có khinh bỉ cô?


-“Chào anh chị, em là phục vụ khách sạn, nghe nói anh chị cần xà phòng?”



-“Không bạn ạ, cảm ơn…”



….



….



….



Một cơ số không nhỏ lần “được” khách sạn quan tâm, Việt An phát khùng:



-“Chúng tôi không gọi gì cả, các người làm ơn dừng lại đi!”



Họ dừng lại thật, chỉ có điều, hai chục phút sau, lại có bé gái xinh đẹp ấn chuông, giọng nói nũng nịu:



-“Cô chú mua hoa cho con đi…”



Hà Dương bắt đầu nghi ngờ:



-“Được, cô sẽ trả cao, nhưng con phải khai ra ai sai con làm việc này?”



-“Không ai sai ạ, nhà con nghèo lắm, cô mua hoa cho con đi…”



Thuyết phục đủ kiểu, mà con bé rất ương, cô đành mua vài bông hoa cho nó. Tiếp theo, trẻ con đứa bán kẹo, đứa bán dừa, đứa bán vỏ sò…liên tục gọi cửa, mà không tài nào khai thác được gì.



Rốt cuộc, là kẻ nào xấu tính?



Việt An chịu thua, tự quay về phòng mình, từ lúc đó, Hà Dương mới được yên tĩnh.



Buổi chiều ngày thứ hai ở Hạ Long, mọi người rủ nhau đi thăm thú, Hà Dương thấy đau đầu nên quyết định nghỉ lại khách sạn.



Nằm mãi không ngủ được, chán, lại dậy đi dạo.



Quanh khu nghỉ dưỡng có bể bơi rất đẹp, không ngần ngại, ai đó xuống lượn vài vòng.



Thời gian trôi, mọi thứ đều có thể thay đổi.



Từ năm thứ hai, có tiền học bổng, không phải đi làm, cô lại thấy cô đơn ghê gớm, đăng kí tất cả các câu lạc bộ thể thao của trường, nhờ đó mà sau bốn năm, từ một đứa xuống bể bơi chỉ dám đứng ở vạch gần, nay đùa nghịch trong nước hàng giờ liền là chuyện bình thường.



Cô còn có một sở thích đặc biệt, là lặn. Thường thì cô chỉ có thể nín thở một lát, nhưng cảm giác rất tuyệt, dường như mọi muộn phiền đều tan biến.



Hà Dương nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, từ từ chìm xuống.







Bàn tay ai đó nhẹ đặt trên bụng, vội vàng kéo cả người cô vào lòng.



Mùi hương này, sao thân quen? Và cô lại nghe tiếng gọi ấy…



-“Nguyệt…Nguyệt…Nguyệt ơi…”



-“Không sao đâu, cậu sẽ không sao…”



Một mảnh kí ức ùa về, cô nhớ ngày hôm đó…người ấy cũng gọi cô tha thiết như thế, cô nhớ, cô đã rất muốn mở mắt, mà thật khó khăn…



Cô nhớ, khuôn mặt cậu hoảng loạn…



Cô nhớ, cậu đã khóc…vì cô.



Và một lần nữa, mọi thứ lại hiện ra trước mắt, không phải quá khứ, cũng chẳng phải giấc mơ…Cô ở trong lòng cậu, rất gần, rất gần…



-“Tôi chỉ định lặn một chút…Tôi không sao…”



Tiếng cô thì thầm, cô nghe tiếng thở phào của cậu…



Giây phút đó, bỗng dưng cô tham lam, muốn được cậu ôm chặt vào lòng như ngày đó, muốn cậu hết giận cô, muốn được trò chuyện với cậu, muốn trở lại làm bạn tốt…‘Moon thực sự rất rất rất nhớ Wind’



Thế nhưng, cậu ghét cô thật rồi…cực kì ghét. Cậu đặt ai đó lên chiếc ghế gần đó, vứt chiếc khăn tắm thẳng vào cô, rồi xoay người.



-“Phong à, xin lỗi…”



Giọng Moon rất nhỏ, nhưng có lẽ Wind nghe thấy.



Cậu ấy hơi chững lại, nhưng rồi tiếp tục bước đi…



Phong từng nói…cả cuộc đời này, cô đừng xuất hiện trước mặt cậu.



Hà Nguyệt Dương hôm đó đã suy nghĩ rất nhiều, nếu đây thực sự là thứ cậu muốn, cô nhất định giúp cậu hoàn thành tâm nguyện.



Lúc sau, có người bắt taxi thẳng về Hà Nội, chuẩn bị hồ sơ gửi sang Mỹ.