Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 51 : Thuê nguyệt nấu cơm…cả đời nhé!!!

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Đi lại loanh quanh trong nhà…âm thầm bày mưu hèn kế bẩn.



Có kẻ chống đẩy trăm phát. Sau đó vào nhà tắm, xả nước lạnh lên người.



Lặp đi lặp lại nhiều lần.



4 giờ chiều.



Ngán ngẩm quá! Sức khỏe tốt mà làm gì đâu? Tự hành xác thế mà vẫn chưa sổ mũi hay nóng trán gì cả.



Thôi thì đành phải dùng tới kĩ năng nghề nghiệp vậy, trước kia làm diễn viên, giờ cũng có lợi ghê!



Ai đó nhốt mình trong phòng tập thêm một tiếng nữa, dùng dầu gió sức quanh người, sau rồi “yếu ớt” mò sang nhà bên…



Mãi cái đứa đáng ghét đó mới ra mở cửa, anh đánh giá một lượt, tóc còn hơi ướt, người thơm ơi là thơm…đi xem phim thôi mà cũng phải tắm giặt cẩn thận thế, gớm không cơ chứ!



Ăn tý dấm chua, đâm ra bản năng mè nheo cũng trỗi dậy, Wind thở hổn hển, gọi đầy bi thương:



-“Nguyệt!”



Hà Nguyệt Dương chưa bao giờ thấy Vũ Huỳnh Phong như thế, cả người đỏ ửng, nóng rực, mặt mũi tái nhợt, mắt đờ đẫn, mồ hôi nhễ nhại…hoảng sợ vô cùng.



Được Moon cuống cuồng dìu vào nhà, giọng lo lắng hỏi thăm, Wind thấy như mình đang mọc cánh bay trên thiên đường…mà vẫn phải đóng tiếp vở kịch.



-“Tôi…tôi…không sao…”



-“Không sao là thế nào, hình như bị cảm rồi!”



-“Cảm gì mà cảm, tôi khỏe lắm…”



-“Cậu thật, coi thường sức khỏe quá…”



Nói tới đó, Hà Dương chợt nhớ ra, khi người ta ốm, thường thích ở cùng người mà họ yêu nhất, nhìn Phong thương quá, cô an ủi:



-“Nằm đây một tý, rồi tôi gọi Hà Anh về nhé! Hai người ở nhà cậu cũng được, mà ở nhà tôi cũng được, tối nay tôi đi xem phim, cũng không sợ phiền…cứ tự nhiên…”



Có người ức sặc cả máu, tiện đà ho sù sụ một thể. Dương vỗ vỗ vai cho bạn, nghe giọng cậu mệt mệt:



-“Đừng…đừng…Hà Anh đang quay tận Đà Nẵng cơ, mai em ấy cũng có lịch, về giờ vất vả quá…”



Tình cảm của em gái và em rể – quan tâm lo lắng cho nhau, khiến người chị ngưỡng mộ quá!



Và vì cô cũng thương Hà Anh phải di chuyển liên tục, nên đành thôi.



-“Thế tôi đưa Phong đi viện nhé!”



-“Thôi khỏi, tôi ghét mùi bệnh viện lắm…”



Cô xấp nước chiếc khăn mặt, lau qua chân tay cho hạ nhiệt, rồi đắp lên trán cho anh, quát:



-“Cậu và Hà Anh sao giống nhau thế, lì lợm bướng bỉnh…”



Cô mắng, nhưng ánh mắt lại nhìn mình đầy lo âu, lòng Wind thấy ấm.



Đúng lúc sự việc đang diễn biến tốt đẹp, thì cô nhận được điện thoại của tên đó, nói một tiếng nữa sẽ qua đón…Có người đành trả vờ cao thượng:



-“Cậu cứ đi xem phim đi, kệ tôi…”



-“Thế tôi dìu Phong về nhà nhé, rồi gọi y tá tới chăm sóc riêng cho cậu…”



‘Hà Nguyệt Dương! Tôi đã biết lợi dụng cậu không phải dễ dàng gì mà!!!’



Anh kiên trì:



-“Tôi không thích có người lạ, không phải thuê y tá…cậu cứ kệ tôi… với cả, nhà tôi lạnh lắm, cho tôi ở đây tý cho ấm…tôi hứa sẽ không ăn trộm gì của cậu đâu…”



Cô nhìn cậu, chân tay thì nóng rực, mà lại kêu lạnh, Moon sốt sắng hỏi:



-“Cậu lạnh lắm hả?”




-“Ừ, thế mình chúc bạn may mắn nhé bạn Nguyệt!”



Moon nghe mà sởn da gà.



-“Gớm, không dám!”



-“Từ mai bạn Phong sẽ sang nhà bạn Nguyệt ăn tối!”



Anh nói tỉnh bơ, tự nhiên đúng như kiểu “ngày mai mặt trời sẽ lặn, trái đất sẽ quay”…



-“Ặc, không được!”



-“Không được cái gì? Ăn ở ngoài bị đau bụng lắm, với lại cậu ăn một mình cũng buồn mà!”



-“Tôi đâu có bảo tôi buồn?”



-“Ừ thì tôi buồn, cậu xem, cậu sắp đi rồi, chẳng biết bao giờ chúng ta mới được gặp lại…”



-“Ôi trời, gì mà phải nghiêm trọng thế, năm năm tôi đi cậu bảo cậu không nhớ tôi cơ mà?”



Nguyệt Dương nghĩ lại, hơi ấm ức!



-“Bây giờ nhớ, được chưa? Tưởng không cho ăn mà được à, tôi nhảy qua ban công vào nhà!”



Á à…dọa hả…Moon máu bắt đầu nóng:



-“Nhảy thì nhảy, tôi đóng cửa? Tưởng tôi sợ cậu chắc?”



-“Ừ, tôi cứ đứng đó cho chết lạnh chết đói luôn…cho hôm sau cảnh sát tới cậu đi tù luôn, khỏi Mỹ Mẽo gì hết!”



-“Ặc…cậu nói thế mà cũng được à? Xem lại mình đi, gần hai mươi tư tuổi rồi đó, có giống người lớn không?”



-“Cậu thì giống hả? Có bữa cơm cũng ken bon…”



-“Ừ, tôi ken đó…Tốn tiền lắm, cậu ăn khỏe như voi ý!”



-“Ặc, cậu đúng là, tôi trả tiền cho cậu là được chứ gì?”



-“Một triệu một bát mì…nếu ăn cơm thì ba triệu một bữa…”



Hà Nguyệt Dương cứng giọng, tưởng kẻ nào đó sẽ bỏ cuộc. Ai ngờ, cô quên xừ mất, hắn rất là giàu mà.



-“Ok, deal!!!”



Phong quyết định chẳng cần suy nghĩ.



Có đứa mặt ngắn tũn, có đứa trêu:



-“Lương nấu cơm cao thế còn gì? Research ri siếc cái gì, ở xừ Việt Nam cho nhàn!”



-“Nói như cậu…thật, mấy hôm cậu chán ăn cơm thì Hà Dương tôi thất nghiệp hả?”



Wind cười, nâng cằm Moon, môi anh ghé sát tai cô, thì thầm:



-“Thuê Nguyệt nấu cơm…cả đời nhé! ”



Mặt ai đó như trái hồng căng mịn, cố lôi kéo, đẩy người kia đá ra khỏi nhà, mà hắn còn cười nham hiểm:



-“Nói nghiêm túc đấy, cần thiết ta kí hợp đồng!”



-“Ê…”



-“Ê…Nguyệt…suy nghĩ đi nhé!!!”



…..



Chuyện kể rằng, ngay hôm sau có người mua một con lợn đất cỡ bự. Hôm nào cũng mặt dày sang ăn trực. Ăn mì thì tự giác bỏ hai tờ polyme, ăn cơm thì bỏ sáu tờ. Dù chủ nhà có bực, có la, có hét khản cổ, cứ phải 11 giờ 30 “khách hàng” mới chịu mò về!!!