Lẽ Nào Em Không Biết?
Chương 52 : Phong, cầu xin cậu…
Ngày đăng: 16:13 19/04/20
Ném chiếc giày cao gót vào cốp xe, Hà Nguyệt Anh mệt mỏi rã rời. Cả tháng trời quay phim vất vả, vừa về tới, nơi đầu tiên cô tới là tổng công ty. Cô biết, tầm này anh sẽ ở văn phòng.
-“Tỷ…”
-“Nguyệt Anh, về rồi đó hả?”
Giọng Hiếu làm Nguyệt Anh có chút thất vọng.
-“Anh…anh Phong đâu?”
-“Bà nhà nó, đừng có nhắc tới tên khốn nạn đó nữa…”
Hà Anh hơi nhíu mày, Hiếu như tìm được đồng minh, trút sở trút khổ.
-“Toàn bộ công ty nó nỡ đặt lên tấm lưng nhỏ bé của ta, còn nó thì chuẩn bị vi vu bên Mỹ đấy!”
-“Tỷ…tỷ nói cái gì…?”
Hà Anh nhất thời xúc động, tưởng như ai cầm dao băm nát trái tim mình. Hà Dương, Vũ Phong cùng đi Mỹ…trên đời có chuyện trùng hợp nực cười thế ư?
-“Ta hỏi nó đi bao lâu…cần gì thì cứ giao ít ít thôi, về nó tính, thế mà nó bảo nó đi không biết bao giờ về, nó còn bảo từ giờ sẽ cho ta và Nghĩa là cổ đông chính….mẹ nhà nó ta thèm vào, vừa mệt vừa nhục, chỉ vì công ty là do tâm sức của bốn chúng ta…mịa kiếp, loại bất nhân…”
Tỷ nói thao thao bất tuyệt, mà cô…đầu óc hoang mang. Rốt cuộc, cô phải làm sao???
…
…
Khách sạn MW, tầng cao nhất.
Có người con gái bé nhỏ dìu người con trai lên phòng, mùi rượu nồng nặc khắp nơi.
Cô lén lút vào phòng tắm, cởi bộ váy đỏ rực lộng lẫy trên người, thay vào chiếc áo sơ mi trắng, váy hoa xanh đơn giản.
Gột rửa hết lớp son phấn, từ từ bước ra, vuốt ve người trước mặt.
-“Phong, cậu biết không, năm năm qua tôi cũng rất nhớ cậu…”
Trong cơn say, anh nhìn thấy bóng dáng đó, anh thấy cô cười với anh, anh thấy cô nói nhớ anh. Lòng anh sao hạnh phúc.
-“Nguyệt, phải Nguyệt không?”
-“Là tôi…”
-“Nguyệt à, sao bây giờ mới chịu nói, cậu có biết tôi khốn khổ như nào không?”
-“Tôi biết, tôi thương Phong…”
-“Tôi gửi cho cậu rất nhiều thư cậu biết không?”
-“Tôi biết!”
-“Nguyệt, nếu cậu muốn đi Mỹ, tôi sẽ cùng đi với cậu!”
-“Ừ, chúng ta mãi ở bên nhau…”
Cô hồi hộp hôn lên đôi môi ấy…đôi môi mà mình thèm khát bao lâu, cô đợi anh đáp trả.
-“HÀ NGUYỆT ANH!!!”
Điều cô không ngờ nhất, con người anh gần như mất toàn bộ tỉnh táo, vẫn phân biệt được cô…và chị!
-“Tôi là Dương, cậu gọi linh tinh gì thế?”
-“Chúng ta nói chuyện sau!”
Anh loạng choạng, với chiếc áo, toan bỏ đi. Cô chạy theo, khóc lóc van nài.
-“Đúng!”
-“Cậu biết thừa vì hoàn cảnh mà tôi…”
-“Tôi không quan tâm!”
Cơn giận phát lên tới đỉnh đầu, anh quát:
-“Hà Nguyệt Dương, không những cậu hư hỏng, mất nết mà còn không biết suy nghĩ…”
Vũ Huỳnh Phong!!! Cậu dám!!!
Hà Dương tay nắm chặt, không chút nể nang:
-“Haha, cái đồ học thức nông cạn nhà cậu, trình độ đã kém cỏi còn thích phát biểu…mà thôi, người ta có câu dốt thích nói chữ là vì thế đấy…bây giờ mới được diện kiến.”
Anh cười lớn, đau xót nhìn cô.
-“Hóa ra là vậy, bao năm tôi thắc mắc…hóa ra lý do là vậy! Được, được, Hà Nguyệt Dương, tôi đi, kẻ chỉ tốt nghiệp cấp ba này đi!!! Chúc tiến sĩ buổi tối vui vẻ!!!”
Cánh cửa vô tội bị Wind hành hạ tới rầm một phát kinh hoàng.
Trong gian phòng bé nhỏ, Moon bần thần như người vô hồn…tại sao chứ? Tại sao hả Wind? Tại sao cứ phải trả thù? Tại sao dùng chính Moon để trả thù? Tại sao nói với Moon những lời như thế???
…..
…..
Tiếng chuông điện thoại réo rắt liên hồi. Hà Dương mệt mỏi bò tới nhấc máy.
-“Nguyệt Anh?”
Hà Nguyệt Anh òa khóc.
-“Tỷ tỷ…”
-“Có gì bình tĩnh, sao mi gọi sớm thế?”
-“Anh Phong…anh Phong…muội sợ lắm…”
-“Mi nín đi, nói từ từ…”
-“Anh Phong…bị tai nạn…”
Cả người bàng hoàng, cô gần như không thể tin được những gì nó nói…
-“Mi đùa vớ vẩn gì thế?”
-“Muội nói thật, tỷ mau tới đi, máu anh ấy thuộc nhóm hiếm…”
….
Giây phút nhìn thấy Phong, bất động nơi đó, trái tim cô muốn nổ ra thành nhiều mảnh.
Phong, chẳng phải họ vừa gặp nhau? Vừa nãy cậu còn hung hãn là thế…bây giờ dù cô có gọi, có lay, cũng vô ích…
-“Là uống rượu say, rồi lái xe tốc độ cao…”
Hà Nguyệt Anh nấc lên từng hồi.
Hà Nguyệt Dương lạnh tới thấu xương…
Là cô sai, là cô đanh đá, là cô lắm lời…
Phong, cầu xin cậu…