Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 53 : Mau tỉnh lại cho tôi!

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Có lẽ, cuộc đời Hiếu chưa bao giờ bận như tuần vừa rồi.



Nàng thề, đợt này, thấy Phong ở đâu, nàng dần cho nhừ tử ở đó.



Vậy mà, nàng đúng là người đàn bà thiện lương, ruột để ngoài da. Vừa mới bay vào Nam lúc chiều, nghe tin cái đứa nàng ghét cay ghét đắng bị tai nạn, nàng và chồng lại hối hả bay ra Bắc chuyến sớm nhất.



Hai người phi thẳng tới bệnh viện, vừa ra khỏi thang máy, Hiếu đụng phải một người, nàng kéo tay Nghĩa:



-“Mình ơi, em thấy con bé đó quen lắm…”



Nghĩa mệt mỏi trả lời:



-“Mình bay 2 chuyến liên tục nên hoa mắt tý thôi, nhanh…anh sốt ruột quá!”



-“Ừ, phòng 308…rẽ phải…”



….



….



-“Con chào hai bác!”



-“Con chào hai bác!”



-“Ừ, Hiếu Nghĩa à, đang ở trong Nam cơ mà, vất vả cho các con quá!”



Ba Phong lấy ghế cho hai đứa. Mẹ anh rơm rớm.



-“Mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá…”



Phong cũng đã tỉnh, anh trấn an mẹ.



-“Mẹ đừng lo, bác sĩ cũng bảo rồi, không bị nặng lắm mà…”



Hiếu nhìn Phong, mặt mày tái nhợt… nàng vừa thương vừa bực. Cực kì ngứa miệng, cực kì muốn nói đểu vài câu kiểu như “cái loại khốn nạn nhà mi, đối xử với vợ chồng bà như thế nên bị quả bảo là phải”, mà khổ nỗi, phụ huynh ở đây, không dám vọng ngôn.



-“Ăn uống nghỉ ngơi cho tốt vào…”



-“Nhìn mọi người kìa, như là tôi toi tới nơi rồi ý!”



Phong cố cười, làm yên lòng các “đồng chí”.



-“Còn không nói, nếu không nhờ Hà Anh cho máu trong lúc ba mẹ chưa lên kịp thì con có nằm ở đó mà ba hoa được không?”



-“Ơ, Nguyệt Anh bị chứng sợ máu mà?”



Nghĩa vô tình lên tiếng, đúng lúc đó, Hà Anh đi kiểm tra lại sức khỏe vừa hay về, tay che đi vết gạc trắng, giọng cô yếu ớt:



-“Lúc đó nguy hiểm quá, em run tới mức quên cả mình bị cái chứng đó…”



-“Gia đình bác đội ơn con nhiều lắm!”



Ba mẹ Phong nắm tay người con gái thiện lương, cảm động vô cùng. Phong nhìn cô, ánh mắt trìu mến, sống mũi cay cay…



Nhiều năm qua, cô vẫn luôn bên anh.



Giúp anh trả nợ, là cô.



Mạng hôm nay, là cô cho anh!



Người yêu anh đằng đẵng tháng ngày, cũng là cô…



Bác sĩ nói, lượng máu rút từ cô so với bình thường là rất nhiều, may mắn sao, cô vẫn khỏe mạnh, nếu không…anh làm sao dám đối mặt?



Cuộc đời thật trớ trêu! Nếu như, người trong lòng anh, là Hà Nguyệt Anh, mọi thứ có phải trở lên rất đơn giản?



Nhiều khi, trái tim con người, đúng là ngang trái!



….




Mặt Phong dần trắng bệch, Hạnh cố gắng động viên:



-“Cậu biết không, tuy vậy nhưng mình thấy ghen tỵ, nếu đổi lại là mình, có người thương mình như vậy, rồi để cứu sống người ấy, chút máu có là gì…”



-“Cậu nói cái gì thế?”



-“Nguyệt Anh…là bị suy nhược do mất nhiều máu, có thể cậu ấy lại đi đóng phim luôn, coi thường sức khỏe nên mới vậy…”



-“Cậu nhầm rồi, người ấy…cô ấy là Nguyệt Dương…”



Hà Nguyệt Dương? Chị gái sinh đôi của Hà Nguyệt Anh? Ngày xưa nghe các cặp sinh đôi thường tương thông, một người bị ốm thì người kia cũng thường bị theo, cô không tin lắm, giờ mới được tận mắt chứng kiến.



-“Mình vào được chứ?”



Giọng anh sốt sắng, cũng chẳng kịp nghe câu trả lời, anh đã vội vàng đi tới căn phòng đó.



Tới giờ uống thuốc thay băng, các bác sĩ bắt Phong về phòng mình, mà anh nhất định không chịu, Hạnh mang cơm vào khuyên răn thì anh bảo:



-“Cậu mang về đi, mình không muốn ăn, đợi Dương tỉnh đã, cậu ấy sẽ tỉnh nhanh thôi, phải không?”



Ánh mắt anh đau đớn nhìn cô, cầu mong một câu trả lời tích cực.



Nghe tiếng ừ, anh mỉm cười nắm tay cô gái ấy, chốc chốc lại ghé sát đầu xuống dưới, như để an tâm rằng cô ấy vẫn còn thở.



….



….



-“Hạnh, Hạnh, cậu qua đây mau đi!”



Hạnh hớt hải theo Phong.



-“Cậu xem, sao hơn một ngày rồi mà Dương chưa tỉnh, cậu sờ thử chỗ này xem…tay vẫn lạnh như thế…cả chân nữa…”



-“Có cần đưa đi bệnh viện khác không?”



Bệnh viện khác? Đây là bệnh viện tốt nhất trong nước mà cô biết tới, lẽ nào Vũ Huỳnh Phong định khiêng bệnh nhân ra nước ngoài?



-“Cậu kiên nhẫn đợi chút, đây là việc bình thường…không có gì đáng ngại đâu…”



Hạnh nhìn Phong, cô thấy mắt anh đỏ, trông cứ như bị người ta dọa mất hồn. Cô lại tự cười chính bản thân hết thuốc chữa, người ta yêu thương người kia nhiều thế, mà sao cô chứng kiến, cô lại càng cảm động, càng yêu anh nhiều hơn???



….



….



Moon rốt cuộc đã nằm tới ba mươi tiếng đồng hồ.



Ai đó đếm từng giây, từng phút, ai đó cầu nguyện…



Vậy mà Moon vẫn trơ lì không chút biến chuyển.



Ăn năn, hối hận, lo lắng…thương, yêu , giận, hờn, ghét…một loạt cảm xúc cứ đan xen tới rối bời…



Ức chế, bực!!!



Không thể kiểm nén nổi, có người không nể tình, véo má bệnh nhân, quát:



-“Hà Nguyệt Dương, đồ khốn nạn!”



-“Tôi chửi cậu đấy, cậu có nghe thấy không hả?”



-“Mau, mau dậy chửi nhau với tôi, hôm nọ chúng ta vẫn chưa giải quyết xong…”



-“Nguyệt ngu như bò đội nón, béo như lợn, mau dậy đi!”



-“Cậu định bức chết tôi hả, láo toét, MAU TỈNH LẠI CHO TÔI!!!”