Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 54 : Nói chung tôi chỉ ăn được cơm cậu nấu thôi!

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Trong căn phòng màu trắng ngà, người con trai với đôi mắt thâm quầng đang ôm chặt người con gái, đầu anh áp ngực cô, lo lắng theo từng nhịp tim.



Ai đó bực bội xả một bầu ức hận.



Ai đó lặng lẽ lắng nghe, nước mắt lặng lẽ chảy.



Là ảo giác? Nguyệt Dương cũng không rõ, nhưng mùi bạc hà gần gũi, giọng nói quen thuộc, làm cô thấy hạnh phúc…



-“Thôi không chửi cậu nữa, cậu thích ngủ bao lâu cũng được, bao lâu tôi cũng đợi…”



-“…”



-“Nguyệt, có nghe thấy không?”



-“Nguyệt à…hát cho cậu nghe nhé, thấy tôi hát hay thì dậy khen tôi nhé…”



You are the love of my life



I knew it right from the start



The moment I looked at you



You found a place in my heart.



…..



You are the love of my life



And I thank god I’m alive



To spend my lifetime with you



You are the love of my life.



…..



Từng câu từng từ, da diết da diết…



Mái tóc được ai đó xoa xoa, anh nghe tiếng gọi nhè nhẹ:



-“Phong!”



Cả người cứng đờ…



Anh nhìn cô… và chỉ nhìn!



-“Phong!”



Cô lại gọi, nhưng anh đã vội vã ra ngoài. Một lát, theo anh là mấy bác sĩ đi vào. Họ khám qua cho cô, dặn dò vài câu rồi đi.



Căn phòng giờ chỉ còn hai người, lúc trước Nguyệt Dương thấy ấm áp bao nhiêu, thì giờ lạnh lẽo bấy nhiêu.



Có người cố nén giận, giọng nói trầm trầm:



-“Cậu làm gì mà tới nỗi thiếu máu, cái vết ở tay là sao?”



Chắc người đưa cô vào viện là Phong rồi, cô bình tĩnh giải thích:



-“Tôi mua con dao mới, lúc gọt táo bén quá nên…”



-“Dao sắc cũng không bị thương ở chỗ đó!”



Thanh âm của anh đã cao hơn, cô thở dài…



-“Thế mới bảo tôi sinh ra đã vụng…”



-“Hôm nay là thứ mấy?”



Hà Nguyệt Dương ngơ ngác, tên này bị tai nạn nên cũng điên luôn rồi hả? Nhìn mặt người đối diện hầm hầm, cô cũng không thắc mắc nhiều, chỉ cố nhớ rồi trả lời:



-“Thứ tư …”



Thứ tư…vậy là ngày cô bị ngất là thứ tư sao? Ba ngày trời cô nằm bất động ở nhà, ma không biết, quỷ không hay. Nếu hôm đó anh không tời kịp…chỉ nếu thôi mà thấy căng thẳng cực độ, không dám nghĩ tiếp.
-“Nguyệt Dương, giờ tôi mới thấm thía cái câu ‘Râu tôm nấu với ruột bầu, chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon’…”



Cậu nói, đầy đắc chí. Cô cười, bổ sung:



-“Tội nghiệp cho mấy đứa con, cha chan mẹ húp thì con húp gì?”



Có người méo cả mặt.



-“Cậu chỉ giỏi ném đá hội nghị!”



-“Biết thế là tốt!”



Hà Nguyệt Dương, cái mặt rất vênh, rất kênh, rất kiệu! Rất ghét mà!!! Anh cười khẩy, chậm rãi nói:



-“Còn thì có tội tình gì? Ba Phong mẹ Nguyệt làm chi cứ làm!”



Ai đó đỏ bừng, lườm nguýt. Ai đó lại thản nhiên nói:



-“Từ mai tôi ăn trưa ở nhà cậu!”



-“Chuyển tối thành trưa hả?”



-“Ai nói chuyển?”



-“Cái gì?”



-“Đần thế, nghe mà không hiểu à, là ăn cả trưa lẫn tối!”



-“…”



Hà Dương còn chưa kịp phản ứng, Vũ Phong đã thêm thắt:



-“Cậu nghĩ xem, giờ cậu lỡ cơ hội phỏng vấn bên Mẽo rồi, tạm thời là thất nghiệp, tôi tạo công ăn việc làm cho cậu thế còn gì?”



-“Không cần, tôi vẫn còn tiền tiết kiệm, cậu không phải thương!”



-“Ăn ở ngoài bị đau bụng lắm!”



Cô nhất quyết phản đối.



-“Bao nhiêu năm vẫn ăn ở ngoài đó thôi!”



-“Nhưng giờ tôi già rồi, bụng dạ không tốt…”



-“Thôi đi!”



-“Cậu nhỏ mọn thế, đã nấu bữa tối rồi thì cho ăn luôn bữa trưa đi, hay là cứ nấu tối hôm trước xong còn nhiều thì thức ăn để tủ lạnh, trưa hôm sau mang ra hâm lại thôi…”



-“Không được, ăn bữa nào nấu bữa đó, như thế hại sức khỏe!”



Thuyết phục không được, đâm ra xấu tính:



-“Bạn bè quen biết từ thuở mẫu giáo mà khắt khe với nhau thế?”



-“Ặc, cậu nói kiểu gì thế? Cậu không ăn được ở ngoài thì thuê người giúp việc về nấu cho là xong!”



-“Tôi thuê nhiều người rồi, vẫn bị đau bụng…”



Cô tới điên người.



-“Sao cái bụng cậu nó õng ẹo thế?”



Anh nghe vậy, bực mình:



-“Nói chung tôi chỉ ăn được cơm cậu nấu thôi, cậu tính sao thì tính. Chào!”



Cái cửa lại bị Wind hành hạ không thương tiếc.



Moon một phút ngẩn người…cái câu cuối cậu ấy nói, nghe sao ngọt ngào. Nếu không biết cậu có vấn đề về bụng dạ, nghe câu này, chẳng khác nào…



Hai má Moon tự dưng đỏ ửng như hồng cuối thu!