Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 66 : Yêu thương nhung nhớ

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Royal Bar, 12 giờ đêm.



-“Phục vụ, thêm rượu!”



Người đàn ông ngồi bàn đối diện, không kìm nổi mà đi tới.



-“Cô gái, uống ít thôi!”



-“Anh thì biết cái gì chứ? Đưa đây?”



-“Tôi nói rồi, cô nên về nhà đi…”



-“Haha, nhà anh có chị gái không? Anh có anh trai chứ?”



-“Tôi có, cô say rồi!”



-“Tôi không say, chị ta là cái gì chứ? Tại sao ông trời lại ưu đãi tới vậy? Từ bé đã luôn xuất sắc hơn tôi, đến cả người tôi yêu thương nhất cũng yêu chị ta, ba mẹ tôi thì thiên vị khỏi phải nói rồi…”



Người đàn ông ánh mắt đồng cảm, ngồi xuống rót một ly rượu, anh nói:



-“Tôi cũng vậy, tôi có anh trai, anh trai tôi quản lý cả tập đoàn, còn tôi, cũng chỉ là một giám đốc nhỏ nhoi. Từ bé, mẹ tôi lúc nào cũng thương anh tôi nhất.”



-“Xem ra chúng ta đồng cảnh ngộ rồi!”



-“ Anh ấy đẹp trai hơn tôi rất nhiều lần…”



-“Haha…chị tôi thì giống tôi đấy, giống như đúc luôn, chúng tôi là chị em sinh đôi …vậy mà người ấy, luôn luôn phân biệt được, chỉ cần chạm mặt đối diện, anh ấy liền phân biệt được tôi và chị…hơn mười chín năm, ánh mắt anh ấy chỉ có chị…”



-“ Cô có biết, rất nhiều lần tôi cũng thèm khát được cuộc sống như anh ấy không? Một cô vợ giảng viên xinh đẹp dịu hiền, một đứa con trai kháu khỉnh, một tình yêu rực lửa…sự nghiệp, tình cảm, anh ấy đều thăng hoa. Còn tôi? Tôi yêu một cô bé tha thiết, rồi cuối cùng, tôi phát hiện ra, cô ấy…là em gái mình…”



-“Haha, nghe có vẻ anh thê thảm quá nhỉ? Nhưng thôi, vẫn còn hơn, tôi còn chẳng được người ta để ý…”



Hà Nguyệt Anh bần thần, giọng nói bi thương.



-“Anh bảo chúng ta phải làm sao? Chúng ta phải kiện ai bây giờ? Tại sao lại bất công tới thế?”



-“Thực ra cũng không bất công đâu, có muốn nghe tôi nói không?”



-“Có, nói đi!”



-“Có những khi, tôi ganh tỵ với anh trai tôi. Nhưng rồi, khi tỉnh táo lại, tôi mới nhận ra, thực sự thì anh ấy rất mệt mỏi, mỗi khi tập đoàn xảy ra chuyện gì, người đứng mũi chịu sào là anh ấy, anh ấy cũng luôn nhường nhịn tôi…chị cô có nhường cô không?”



-“Haha, chị ta á, chị ta có mà dám không nhường!”



-“Vậy là cô cũng có người chị tuyệt vời rồi còn gì?”



-“Không phải chị ta tuyệt vời, mà là tôi có cách làm cho chị ta phải nghe theo mình, chị ta sợ tôi, haha!”



Người đàn ông giọng nói trầm trầm.



-“Cô sai rồi, nếu như cô nói, một người xuất sắc như vậy, làm gì có lý do gì để sợ cô, chẳng qua, cô ấy rất yêu quý cô mà thôi…”



-“Haha, cứ thử cho tôi mọi thứ xem, tôi cũng rộng lượng, cũng yêu quý chị ấy như vậy!”



Hà Nguyệt Anh trong cơn say, đem toàn bộ mọi chuyện ra kể với người đàn ông lạ mặt…cũng không ngờ, anh ta lại lắng nghe chăm chú như thế.



-“Haha, đã hiểu vấn đề, hóa ra cô ích kỉ xấu tính như vậy?”



-“CÁI GÌ?”



Ly rượu hất thẳng vào mặt người đối diện.



-“CÚT! Các người, các người toàn về phe chị ta thôi, biến cho tôi…”



Người đàn ông không những không tức, anh ta giữ tay cô gái trẻ, thì thầm.



-“Cô nghĩ mà xem, luận về tài sản, cô giàu có gấp một trăm, thậm chí một ngàn lần chị mình, luận về mức độ nổi tiếng, chắc không phải bàn. Luận về nhan sắc, cô được chưng diện, dùng nhiều hàng hiệu, chắc chắn khi đứng cạnh, cô nổi bật hơn. Chị cô có gì hơn cô?”



-“Anh…anh…im đi…”



-“Luận về tình thân gia đình, cứ coi như chị cô được ba mẹ cô yêu hơn, nhưng cô lại được chị cô coi như bảo vật, còn cô thì luôn ghen ghét, vậy là chị cô thiệt rõ ràng…mọi tai họa cô gây, mọi khó khăn cô gặp phải, chị cô đều đi đằng sau giải quyết…”



-“Câm ngay!”



-“Có chăng chỉ là chị cô được người đàn ông đó yêu hơn, nhưng mà phải nói rằng, có thể đó là người dành cho chị cô, còn cô, vẫn có người đàn ông ngoài kia dành cho cô mà…”




‘Hà Nguyệt Dương, anh bị ốm rồi, rất nặng.’



Nước mắt lại càng chảy nhiều, đó là tin nhắn cuối cùng, cách đây ba ngày. Lo lắng sợ hãi ngập tràn, người ấy bị ốm? Liệu anh có làm sao? Tính anh rất lười đi bệnh viện, cũng thương ba mẹ nên thường không nói, ai sẽ chăm sóc anh, ai sẽ nấu cơm cho anh?



Anh ổn chứ? Tại sao ba ngày qua không có thêm tin nhắn nào?



Người cô run tới tê dại, bần thần bước tới cột điện thoại, nhấn số, hồi hộp chờ đợi.



…..



-“Alo?”



-“Tỷ…sao lại là tỷ?”



-“Không là ta thì là ai, con muội khốn nạn, sao lại là mi? Mi chết ở đâu giờ mới ló ra là sao?”



-“Muội muốn tìm Phong?”



-“Không phải tìm, nó đang tới chỗ muội đó, đi vội quá vứt cả điện thoại ở công ty!”



-“Tỷ…đùa à…”



-“Đùa con khỉ, nó đi rồi…”



Hiếu và Nguyệt Dương nói chuyện một hồi, cô như hóa đá. Cả quãng đường về, cảm giác không thể thở nổi.



…..



…..



Chiều tối, gió bắt đầu đập mạnh, mưa lớn xối xả.



Có người con gái, đứng ở mép nhà sàn, ánh mắt hướng về phía chân đồi mong đợi.



Nếu tính thời gian người ấy đi, có lẽ tầm này đã phải tới nơi.



Một tiếng, hai tiếng…rồi ba tiếng…



Chỉ có tiếng sấm sét và tiếng núi rừng…ai đó tự an ủi, có lẽ người ấy nghỉ giữa đường, có lẽ mai người ấy sẽ đi tiếp.



Nhưng rồi, lòng cô lại không yên, bồn chồn khó tả.



Nước dưới chân đồi đã ngập tới ngang người, nước càng lên cao bao nhiêu, nỗi lo trong lòng cô dâng trào bấy nhiêu. Tim nhói theo từng nhịp, có người đổ mồ hôi lạnh, đôi chân không ngừng đi qua đi lại, đôi bàn tay đặt trước ngực, không ngừng cầu nguyện.



Những giây phút dài nhất đời cô…chậm rãi trôi qua…



Tia chớp đánh nhì nhằng một góc trời, tia sáng ấy lóe lên, bóng dáng người dưới kia càng thêm sắc nét, là anh? Ai đó vừa khóc vừa cười, giọng nói khản đặc:



-“PHONG! Có phải cậu không?”



-“Phong ơi! Phong?”



Nghe tiếng gọi, bóng người kia ngước lên, trời tối mù mịt, ánh đèn pin mờ mờ, cô chẳng nhìn rõ mặt người ấy nữa, nhưng giọng nói này, giọng nói…không thể lẫn vào đâu được…



-“Nguyệt, lên nhà đi, mưa! Mau lên!”



Đúng rồi, đúng là anh, anh đã tới…và an toàn, cô thở phào, vội vã chạy xuống dưới.



XOẠC!



Đường đồi trơn như đổ mỡ, Nguyệt Dương không cẩn thận mà đá phải hòn sỏi, lăn tự do xuống dưới. Nhưng thế này chẳng phải trời giúp cô sao? Cô đang ở rất gần, rất gần anh rồi, chỉ có điều, không tài nào mà đứng dậy được.



Ở đây, cô nhìn rõ Phong hơn, anh hốt hoảng lao về phía cô…giờ phút bàn tay anh chạm vào người, trái tim cô như muốn vỡ tan thành từng mảnh.



-“Nguyệt!”



Nghe tiếng gọi thân thương ấy, ai đó khóc òa. Cô chẳng hiểu vì sao mình khóc, là do cô bị ngã đau? Là do anh không sao cả? Là do cô đã rất nhớ anh? Là do cô biết, anh yêu cô…trước giờ chỉ yêu mình cô?



Sống mũi anh cũng đỏ rực, lấy tay xoa đi những giọt lệ trên má cô, đặt một nụ hôn trên trán, anh thì thầm.



-“Không sao…không sao rồi, anh tới đây rồi!”



Trời vẫn mưa rả rích, xa xa, có người con trai siết chặt người con gái tiến về phía nhà sàn, khóe mội nở nụ cười hạnh phúc!