Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 67 : Hà nguyệt dương. anh. yêu. em

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


Trong căn nhà sàn đơn sơ trên đỉnh đồi nọ, có hai kẻ ngốc, cùng ướt sũng…



Kẻ ngốc thứ nhất nói với kẻ ngốc thứ hai, giọng bực bội:



-“Xe cậu đâu? Đậu ở ngay ngoài bản phải không? Ở đó có chỗ cho xe ô tô đấy…”



Sợ có người lo lắng, kẻ ngốc nọ chỉ gật đầu. Vậy mà cô vẫn cáu:



-“Cậu có biết là bão lớn lắm không? Cậu có biết là nguy hiểm lắm không? Tôi đã nói rồi, người ta bảo “ngu thì chết”, với cậu, đúng là không sai vào đâu được!”



Anh thấm dầu vào, xoa đều, lẩm bẩm:



-“Em thì có khác gì, đã bảo đứng trên đấy đợi anh, lò dò đi xuống, có mỗi đi từ trên xuống dưới thôi, cũng bầm dập hết cả còn gì…”



-“Cậu nói cái gì thì nói to ra xem nào, lí nha lí nhí!”



Ai đó bực, quát to. Ai đó ngậm ngùi.



-“Không có gì, là anh sai, anh ngu, anh thật ngu, thật đáng chết, vì anh mà…em khổ…”



Phong nói, giọng trầm xuống, anh nhận lỗi nhanh quá, cô chẳng thể nào mà bắt bẻ được nữa.



-“Đỡ đau chưa em?”



Từ nãy tới giờ, cứ anh anh em em, đúng là làm cô phát ngượng mà, đành trả lời cộc lốc.



-“Đỡ rồi! Nói đi, cậu tự dưng tới đây có việc gì?”



-“Anh vừa đọc một câu chuyện rất hay, muốn kể cho em nghe!”



-“Chỉ có thế thôi?”



-“Ừ!”



Nguyệt Dương nhìn tên dở hơi trước mặt, choáng! Nhưng vì ánh mắt anh quá đỗi trìu mến, quá đỗi dịu dàng, cô đành gật đầu.



-“Truyện kể rằng, có một kẻ ngốc nọ, ôm mối tình đơn phương với một cô gái, hơn mười chín năm. Lúc nào, anh ta cũng cảm thấy cuộc đời bất công. Lúc nào anh ta cũng tự hỏi, tại sao? Anh ta có gì không tốt? Anh ta toàn tâm toàn ý, anh ta yêu cô ấy nhiều thế cơ mà…hỏi thế gian, liệu có ai yêu cô ấy được nhiều như anh? Cả trái tim anh, tâm hồn anh, đều thuộc về cô ấy…vậy mà cô ấy không hề quay lại nhìn anh lấy một lần…Anh ta hồ đồ, anh ta ngu xuẩn tin lời kẻ xấu, không dưới một lần xâm phạm cô ấy, tổn thương cô ấy…”



Khóe mắt Nguyệt rưng rưng, Phong kéo bàn tay cô, nhẹ nhàng áp lên mặt mình.



-“Thế rồi, một ngày nọ, kẻ ngốc ấy biết, vì anh ta, đôi bàn tay xinh đẹp này gắn đầy những vết sẹo…vì anh ta, đôi mắt này đã khóc tới sưng húp…vì anh ta, những giọt máu quý giá…”



-“Đừng…tôi…tôi đọc truyện đó rồi…”



Tiếng cô êm nhẹ, quả thực, nếu anh nói thêm một từ, chỉ một từ nữa thôi, cô sợ…cô không thể chịu đựng được…



-“Nguyệt…”



-“Tôi…tôi…không biết…”



Cô lắp bắp.



-“Nhìn thẳng vào mắt anh, nói cho anh biết em nghĩ gì…”



-“Tôi…tôi…Phong…”



-“Nguyệt, em có thể sống thật với lòng mình được không? Em có thể đừng nghĩ tới người khác nữa được không? Em đối với người ta, đã quá tốt rồi…em có thể nào, từ giờ, hãy sống cho mình được không?”



Ánh mắt anh chân thành, khẩn khoản, cô bị ánh mắt đó làm cho rối bời.



-“Tôi…cậu đi tắm đi, để ướt lâu như thế là cảm lạnh đấy…”



-“HÀ! NGUYỆT! DƯƠNG!”



Ai đó ức điên, nhấn mạnh từng chữ.



Ai đó giật nảy mình, trong lúc cô còn không biết phải làm gì, nên như thế nào thì đã bị người ấy ôm chặt. Một nụ hôn mãnh liệt, khát khao. Môi ai đó cứ thế xâm lược mạnh mẽ, càng lúc càng nồng nhiệt, càng lúc càng nóng bỏng.



Anh cứng rắn ép cô hé mở, không chút ngập ngừng càn quét bên trong. Nguyệt Dương cả người mềm nhũn vô lực, cô bị anh làm cho đến không biết phương hướng, mơ màng, đầu óc trống rỗng…ngay cả hô hấp cũng khó khăn, người trước mặt dường như muốn hút cạn toàn bộ hơi thở của cô, dù có thế cũng không thể nào làm anh thỏa mãn sau bao nỗi nhớ thương, buồn bã, hối hận, tiếc nuối …



-“Phong…Phong…”



-“Em thừa nhận đi, má em đỏ ửng và hình như tim đập rất nhanh!”



-“Đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của con người thôi…”



Cô một mực phủ định khiến anh phát khùng. Cuối cùng chẳng thèm kiêng dè, chỉ thẳng vào người đối diện, ai đó nói.



-“Được, tôi cóc cần em chấp nhận hay gì hết. Em yêu tôi cũng được, không yêu tôi cũng được, nói rõ ràng quan điểm của tôi cho em biết nhé, từ giờ Hà Nguyệt Dương ở đâu là Vũ Huỳnh Phong ở đó!”



-“Cậu…cậu…vô lý vừa thôi…sao lại có đứa đáng ghét như cậu chứ?”


Lần này, cô đã biết.



Lúc trước, cô khóc vì cảm giác tủi thân…vì đau khổ…vì tình yêu đơn phương xuẩn ngốc.



Bây giờ, cô cũng khóc…nhưng là vì cảm động, cảm động trước anh…cô là gì? Có là gì đâu mà anh yêu cô nhiều tới thế?



-“Nguyệt!”



-“…”



-“Nguyệt!”



-“…”



-“Ê!”



-“Ừ!”



Cô đáp, nghẹn ngào…



Em gặp anh, khi anh mới chỉ là một cậu bé



Từng ngày từng ngày bên anh trái tim em rung động



Bóng dáng anh, nụ cười anh



Lấp đầy tâm trí em



Anh là cơn gió dịu mát



Anh là mặt trời tỏa nắng



Anh là lẽ sống của em



Lẽ nào anh không biết?



Rằng em cũng yêu anh?







Và sống mũi anh cay cay, tim bỗng loạn nhịp. Có được tình yêu của cô, là điều kì diệu nhất đối với anh.



Họ nói rồi họ cười, họ buôn với nhau dăm ba cân lê. Ai đó cứ ngây thơ kể chuyện, ai đó gian xảo nín thở dịch chăn dịch đệm, mỗi lúc một gần, mỗi lúc một sát…



Cho tới khi cảm nhận được hơi thở của cô rất gần, vòng tay anh đem cô, toàn bộ mang vào lòng, một tay siết chặt eo, chặt chẽ giam cầm, khiến cô dán chặt mặt vào lồng ngực nóng bỏng.



Anh không hề dùng nhiều sức, nhưng hình như cô cố gắng giãy dụa cũng không thể thoát…



-“Nguyệt! Biết không? Anh nhớ em phát điên!”



Cô thấy trán mình ướt, nụ hôn của anh sao dịu dàng đến thế?



-“Anh xin lỗi…xin lỗi em nhé!”



Người cô khẽ run rẩy, tiếng anh vẫn thì thầm bên tai.



-“Anh sai rồi…anh đáng chết…tha thứ cho anh!”



-“Đừng nói vậy…”



Giọng cô lạc đi khác thường. Môi anh rà soát, nuốt trọn từng giọt nước mắt rơi trên má ai đó. Tay anh nắm tay cô, đặt lên môi mình, làn da khô với những vết sẹo hơi sần sùi, như mũi kim xuyên qua trái tim anh…



Đã ngần ấy năm, mà tay cô vẫn thế? Phải chăng lúc đó vết thương rất sâu?



Cẩn thận thơm lên từng ngón tay, lòng anh nhói đau.



-“Hà Nguyệt Dương. ANH. YÊU. EM.”



Vâng, cô biết anh yêu cô.



Nhưng hình như nghe ba từ này có hơi khác thì phải? Tim trong lồng ngực cô, sắp không nghe lời mà nhảy ra ngoài mất rồi.



Phong, Vũ Phong, Vũ Huỳnh Phong! Rốt cuộc anh cho cô ăn cái bùa mê thuốc lú gì đây???



Xấu hổ quá, trả vờ ngủ.



-“Em có bao giờ ngủ ngáy đâu mà trả vờ, chịu em luôn!”



Anh bẹo eo cô, trêu chọc.



Hà Nguyệt Dương…đúng là không còn lỗ nào mà chui nữa!!!