Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 70 : Ai cũng có hạnh phúc riêng

Ngày đăng: 16:13 19/04/20


-“Anh ạ!”



-“Bảo Lân, chú đang ở đâu thế?”



-“Em đang đi khảo sát thực tế!”



-“Sao chú không để người khác đi, đích thân đi làm gì cho mệt? Mọi thứ vẫn tốt chứ?”



-“Cũng không tin tưởng được, thi thoảng em muốn tự mình kiểm tra, mọi thứ vẫn tốt, có hệ thống siêu thị ở Duck Mall nhập hàng kém chất lượng, ảnh hưởng tới danh tiếng của Bảo Minh…”



-“Chú định sao?”



-“Tất nhiên là phải hủy hợp đồng rồi.”



-“Ừ, nhưng mà phần giấy tờ chú giải quyết cho cẩn thận, tiện thể còn hệ thống bệnh viện tư của nhà mình, mở thêm vài khoa mới, chiều chú qua đó xem có ổn hay không.”



-“Vâng, em biết rồi…”



Người đàn ông cúp máy, mệt mỏi bảo lái xe lái thẳng tới Phước Minh, anh muốn hoàn thành công việc ngay trong một buổi.



…..



Nói chung thì đây là nơi khiến anh hài lòng nhất trong chuyến đi của mình, bác sĩ, y tá đều rất tận tâm, nét cười trên mặt bệnh nhân khiến anh hạnh phúc.



-“Nguyệt Dương, tôi muốn gặp chị tôi…”



-“Các người làm gì vậy, bỏ tôi ra.”



-“Cho tôi gặp chị tôi đi mà!”



-“Tôi nhớ chị tôi, Nguyệt Dương ơi, tới cứu em với…”



-“Tôi không muốn uống thuốc…”



….



Tiếng la hét của cô gái trong căn phòng nhỏ khiến Bảo Lân dừng bước, cô y tá bên cạnh phải nói rất vất vả với bệnh nhân ương bướng. Nữ bệnh nhân này, hình như là rất quen…có phải là cô bé ích kỉ mà anh gặp nhiều tháng trước?



-“Anh cũng nhận ra cô diễn viên này ạ?”



Y tá tò mò hỏi, Lân gật đầu.



-“Cô ta làm sao vậy?”



-“Cô ấy tự tử, may mắn không chết, nhưng lại thành ra điên loạn, mất ý thức…một phần cũng là do lối sống buông thả trước kia của cô ấy, dùng thuốc cấm bừa bãi…”



Một nỗi chua xót trào dâng, anh khẽ chạm vào khuôn mặt xinh đẹp kia, cô gái thấy vậy, không những không giận, mà còn ôm chặt lấy anh.



-“Phong à, em yêu anh, em yêu anh nhiều lắm anh biết không? Đừng lạnh lùng với em thế, em chỉ yêu anh thôi, em sẽ không làm những việc ngu ngốc nữa, từ giờ em sẽ ngoan ngoãn gọi anh là anh rể, em nhớ nhà lắm, nhớ anh chị lắm, đón em về, được không?”



Y tá định ngăn cản thì vị giám đốc lại xua tay. Anh ôn tồn nói với cô.



-“Anh chị cũng yêu em, nhưng em phải uống thuốc đã, được không? Em phải khỏe mới về được với anh chị chứ!”



-“Thật ư? Anh hứa nhé!”



-“Anh hứa…”



Bảo Lân lưu lại khoa thần kinh một lúc lâu, sau đó anh dặn dò bác sĩ quan tâm tới cô hơn. Trước khi anh đi, ai đó cứ níu áo mãi, mắt cô rớm rớm:



-“Đừng đi…anh đừng đi…”



-“Ngoan nào, giờ anh phải đi về đi làm chứ, mai anh sẽ vào thăm em…”



-“Anh nói dối…”



-“Anh nói thật mà!”



-“Ngoắc tay nhé!”



-“Ngoắc tay!”



Vậy là anh hứa với cô bé, anh sẽ vào thăm cô.



Hành động dỗ cô uống thuốc ngày hôm nay, thật lòng mà nói, chỉ xuất phát từ sự thương hại. Lúc anh hứa với cô, cũng chỉ là hứa hứa cho xong chuyện, cũng không thể ngờ, cả tối hôm đó anh bị ám ảnh bởi khuôn mặt cô đơn đẫm lệ kia, hôm sau đi làm, lại không ngừng nhớ về cô.



Để rồi, vô thức thế nào, anh đã đặt chân tới nơi này.


-“Dương à, ba cháu chuyển đồ cho cháu!”



Hà Nguyệt Dương nhận đồ, vừa hay nhận được điện thoại của ba.



-“Khỏe không con?”



-“Con khỏe ba ạ!”



-“Ừ, có ít đồ hôm nay ba cho người dọn phòng, mới phát hiện ra, ở trong phòng Hà Anh, nhưng hình như em gửi cho con…trước khi nó làm chuyện dại dột đó…giờ nó đầu óc không tỉnh táo, có thể nó cũng chẳng nhớ nữa…”



-“Dạ vâng ba…”



…..



Hà Dương mở chiếc hộp to, lớp giấy đầu tiên bóc ra, trên đó kèm một bức thư gấp cẩn thận.



‘Hà Nguyệt Dương,



Trước khi mở nốt chiếc hộp, tỷ hãy làm ơn đọc hết những dòng này. Tất cả mọi việc muội gây ra, không có một lời nào ngoài xin lỗi, chẳng có biện minh, chẳng có giải thích, tất cả, là muội ích kỉ, nhỏ nhen, cũng không dám mong tỷ tha thứ.



Hôm nay, cũng như mọi ngày, muội tới thăm tỷ, vì xấu hổ, chỉ dám đứng từ xa nhìn tỷ. Hôm nay, là lần thứ hai tỷ rơi vào nguy kịch, dọa mọi người một phen náo loạn.



Muội đã quyết định đi về, trong lúc tỷ còn đang ở phòng cấp cứu. Muội thật hèn nhát phải không? Quả thật, muội rất sợ phải đối mặt với bác sĩ, nghe ông ta nói những lời đau thương. Lần đầu tiên, tỷ qua khỏi, nhưng lần thứ hai này, muội không dám tự tin.



Người ta nói, có thể cả đời tỷ cũng không tỉnh lại, có thể một đêm nào đó, lặng lẽ ra đi. Muội thực sự rất sợ.



Muội, không can đảm được như anh Phong, muội…sẽ không đợi chờ, sẽ không đối mặt với cái việc khủng khiếp đó đâu. Cho nên là, muội đã quyết định, muội sẽ đi trước, đợi tỷ.



Nếu như tỷ thực sự phải tới thế giới đó, muội sẽ chăm sóc cho tỷ.



Nếu như tỷ may mắn sống sót, thì muội chúc phúc cho tỷ, và chiếc hộp này, là để lại cho tỷ. Trong đó có thư Phong viết cho tỷ, trong thời gian tỷ ở Pháp, để tỷ hiểu hơn khi đọc, muội đành thú nhận, muội đã nói dối với anh ấy, tỷ yêu nhiều người, thậm chí còn nói dối tỷ chơi bời có thai. Một lần nữa, xin lỗi tỷ nhé!



Hà Nguyệt Anh



P/S: My dear twin sister, I am really really sorry! Love you, so much!’



Mắt mũi đỏ hoe, Hà Nguyệt Dương từ từ đọc từng bức thư của Phong.



‘ Ngày…tháng…năm…



Nguyệt Dương à, sao cậu cắt liên lạc vậy. Tôi xin lỗi, tôi quá lời rồi. Tôi thực sự phải nói một điều mà rất lâu rồi chưa có cơ hội nói với cậu, Hà Nguyệt Dương, tôi thực sự yêu cậu, rất nhiều…’



…..



‘ Ngày…tháng…năm…



Nghe nói năm nay ba mẹ cậu cùng sang đó ăn Tết, nghĩa là cậu không về phải không? Nguyệt Dương, ghét Việt Nam lắm à? Ghét tôi lắm à? Chưa tha thứ cho tôi sao? Để tôi kể cậu nghe tình hình của tôi nhé…’



…..



‘ Ngày…tháng…năm…



Tôi đã mở công ty, năm đầu tiên nhưng thuận lợi, thu nhập kha khá, cậu còn giận tôi không? Tôi có thể sang thăm cậu được không? Tôi rất muốn bay sang luôn, nhưng lại sợ cậu không đồng ý, gây cho cậu ức chế, nên muốn hỏi cậu trước. Trả lời tôi nhé! Mà công ty của tôi, đặt tên là MW đấy, cậu có hiểu được chút nào không? Còn nữa…’



…..



Rất nhiều, rất nhiều thư, Hà Nguyệt Dương đọc tới khi mắt nhòe đi…không thể ngờ, anh yêu cô…nhiều tới vậy.



Mười bốn năm, âm thầm bên cô, yêu thương chăm sóc cô, xin học cùng lớp với cô, xin ngồi cùng bàn với cô, cho cô chép bài, mua đồ ăn vặt cho cô, quan tâm cô…



Năm năm trời, chờ đợi cô.



Để rồi khi cô về nước, lại một lần nữa kiên nhẫn tới bên cô, bất chấp nguy hiểm mà ôm cô lao xuống vực, bất chấp mưa bão đêm hôm lên bản với cô…



Tính tới giờ, đã gần hai mươi năm…gần hai mươi năm…ai đó ngốc nghếch thương cô. Đời người có được bao nhiêu cái hai mươi năm? Mà anh…lại dành trọn cho cô?



Sống mũi cay xè, cổ họng cũng nghèn nghẹn…Nguyệt Dương bỗng chạm vào một mẩu giấy, chỉ vỏn vẹn vài chữ vội vàng:



‘Moon, đừng bỏ đứa trẻ, về đi, Wind sẽ luôn ở bên!’



Cớ sao lại thấy tim mình nhức nhối đến thế? Trên đời, có một tình yêu đẹp đẽ tới như này sao? Có một người đàn ông, yêu cô tới mức, dù biết cô có bao nhiêu bạn trai, dù biết rằng cô đã bị họ chà đạp, chơi bời, dù nghĩ cô đang mang trong mình con của một người khác, vẫn dang rộng vòng tay với cô…



Cô bị tai nạn, hẳn anh sẽ là người đau khổ nhất, hẳn những tháng ngày của anh rất khó khăn. Vậy mà cô lại vô tâm, từ khi tỉnh lại, chỉ biết tới Nguyệt Anh, suốt ngày vào với Nguyệt Anh, một lời hỏi thăm Phong hình như cũng không có.



Hà Nguyệt Dương ôm những bức thư vào lòng, òa khóc, nức nở. Tưởng tượng từng nỗi đau anh phải trải qua, trong suốt bao nhiêu năm, trong suốt những ngày cô nằm viện, cả người run rẩy, như có hàng ngàn, hàng vạn mũi tên xuyên qua.



Cô, một thứ dở hơi ngu ngốc chẳng ra gì…lúc này, quả thực, khát khao muốn gặp anh, khát khao muốn ôm anh, khát khao muốn gọi tên anh. Vũ Huỳnh Phong từng nói, cô ở đâu, anh sẽ ở đó. Bây giờ, cô cũng muốn nói với anh rằng, Phong ở đâu, Nguyệt cũng sẽ ở đó!!!