Legendary Moonlight Sculptor - Con Đường Đế Vương

Chương 1 : The Girl Who Lost Words (Cô gái bị câm)

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


“Chết tiệt, lại đến cái ngày này.”



Vào sáng sớm hôm nay, Lee Huyn cảm thấy rất chán nản.



Quốc hội của nước Đại Hàn Dân Quốc, trong sự khôn ngoan vô hạn, vừa thông qua một dự luật vớ vẩn mang tên “Không một ai ở phía sau”, được đưa ra nhằm cứu vớt những kẻ bị ruồng bỏ hoặc không thích nghi được với xã hội Hàn Quốc.



Những kẻ ngu dốt này cho rằng: những ai sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh khiếm khuyết sẽ có nguy cơ cao trở thành những kẻ bạo lực hoặc là nguyên nhân chính dẫn đến các cuộc ly hôn sau này. Ví dụ như một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình không cha không mẹ, phải trả những món nợ lớn vì bọn cho vay nặng lãi.



Theo điều luật, tất cả các công dân Hàn Quốc từ hai mươi tuổi trở nên cùng với hoàn cảnh khuyếm khuyết đáng chú ý cần phải đến gặp bác sĩ tâm thần định kì để làm bài kiểm tra về tinh thần.



Lee Huyn, người đã hội tụ đủ điều kiện bởi cậu bị mất cha mẹ từ nhỏ, và tuổi thơ bị ám ảnh bởi những kẻ cho vay nặng lãi.



Cậu phải tới “Trung tâm phục hồi chức năng xã hội”.



“Mình cảm thấy như đang quay trở lại những năm sáu mươi. Thật lố bịch."



Lẩm bẩm những lời phàn nàn vô nghĩ, Lee Huyn bước chân vào trung tâm phục hồi. Chỉ nghe tên cũng đủ cảm nhận được nội thất bên trong được thiết kế lãng mạn ra sao. Dưới bộ luật vớ vẩn dành cho những kẻ lạc lõng, căn phòng tiếp tân tràn ngập những người đến để làm bài kiểm tra y tế. Vì vậy, cậu phải lãng phí thêm một giờ nữa chỉ để chờ đợi đến lượt mình.



“Xin chào. Tôi là Lee Huyn. Tôi đến đây để làm bài kiểm tra tinh thần trong chương trình “Không một ai ở phía sau.”



“Tôi hiểu rồi. Làm ơn trả lời câu hỏi theo mẫu này.” Một y tá trong chiếc áo choàng màu trắng đưa một tờ giấy cho Lee Huyn.



“Đây là cái gì?”



“Chúng tôi sẽ phân tích trạng thái tinh thần dựa trên câu trả lời của cậu trong những câu hỏi này. Nếu cậu trượt trong kì kiểm tra, cậu sẽ phải tới trung tâm phục hồi và nhận sự điều trị. Trong trường hợp đó, chính phủ sẽ chu cấp một khoản tiền hàng tháng cho gia đình cậu để đền bù.”



Luật pháp thật vô tình. Chính phủ đã chẳng làm gì để giúp đỡ khi mọi người gặp khó khăn, bị lạm dụng bởi cha mẹ hoặc bị đuổi ra khỏi trường...



Cũng như, chính phủ cho phép người tàn tật tiếp tục học đại học khi tốt nghiệp cấp ba. Nhưng điều tồi tệ là, những người tàn tật đó thậm chí không đủ điều kiện cho bất kỳ một công việc nào trong chính phủ.



Cuộc chiến chống khủng bố cho họ một lý do hợp lý để cô lập tầng lớp giàu có với những kẻ chẳng có gì.



“Tôi hiểu rồi.”



Lee Huyn cầm lấy mẫu đơn và trả lời một cách nhanh chóng. Cậu đã nghĩ về những câu hỏi này trong nhiều năm, và trả lời bằng cảm nhận của riêng mình.



“Tôi làm xong rồi. Giờ tôi đi được chưa?”



“Chắc chắn rồi. Xin hãy cầm số tiền này để trang trải chi phí đi lại.”



Ít nhất, chính phủ vẫn còn chút ít lòng thương hại. Lee Huyn cầm lấy số tiền và rời khỏi bệnh viện tâm thần. Trong lúc đó, câu trả lời của cậu được các bác sĩ tại trung tâm chuyền tay nhau một cách nhanh chóng.



*****



Cha Eunhee, tiến sĩ ngành tâm thần học. Vị bác sĩ này được mệnh danh là Nữ hoàng băng giá do thái độ của cô, mọi người rất hiếm khi được nhìn thấy nụ cười của cô - hiện tại đang cười không ngừng.



“Vậy là, cô ta đã giao tiếp thành công cùng với con chó của mình?”



“Tôi đoán vậy. Thật không gì là không thể với bác sĩ Cha.”



Khi còn nhỏ, tiến sĩ Cha đã di cư đến Hoa Kì cùng cha mẹ cô ấy, cả hai đều là nhà ngoại giao. Năm hai mươi tuổi, cô tốt nghiệp đại học Harvard với tấm bằng danh dự. Sau đó, cô đạt được tấm bằng tiến sĩ ở trước tuổi hai mươi ba.



Một vẻ đẹp hoàn hảo đi cùng với sự thông minh bao trùm lên là cả một niềm tự hào, cô chưa từng thể hiện ra bên ngoài cảm xúc giống “con người”, điều này đã trở thành một chủ đề được thảo luận trên môi tất cả mọi người. Cuối cùng, các y tá trưởng quyết định kéo cô ra ngoài lan can.



“Bác sĩ Cha, có chuyện gì vui sao?”



“Hãy xem cái này.”



Cô cười đến nỗi chảy nước mắt, bác sĩ Cha đã đưa cho các y tá xem thứ mà cô đang cầm trên tay. Nó là một tờ giấy ghi những câu hỏi theo bộ luật “không một ai ở phía sau”, một người nào đó đã trả lời đầy đủ. Bên trong có bảy câu hỏi ngắn và các câu trả lời cũng ngắn gọn không kém.



Câu hỏi:



1. Tên của bạn là gì?



Lee Hyun.



2. Nghề nghiệp hiện tại?



Một kẻ độc ác sắp đe dọa hòa bình thế giới.



3. Bạn đang làm gì?



Trả lời câu hỏi.



4. Hãy kể lại ba kỷ niệm đáng nhớ hoặc có giá trị nhất mà bạn từng trải qua trong quá khứ?



Đạt level cao nhất trong game Lục địa Phép thuật. Từng chơi game online 200 giờ liên tục không nghỉ. Bán tài khoản game của mình.



5.Bạn nghĩ sao về sức mạnh chính trị?



Tại sao chúng ta không thể xuất khẩu chúng sang Trung Quốc hoặc Nhật Bản?



6. Khi nào bạn nhận ra vị trí xã hội của mình?



Sau khi xem phim “hành tinh loài khỉ”.*



7. Hãy mô tả bản thân trong một câu duy nhất?



I am Da Dragon.*



(Câu này mình giữ nguyên không dịch vì không hiểu dụng ý tác giả, hình như là một câu nói của một nhân vật trong bộ phim nổi tiếng.)



Cô y tá sửng sốt sau khi đọc xong câu trả lời.



“Đừng nói với tôi - đây là một đoạn trích từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng?”



“Không. Một trong những người sáng nay đã trả lời những câu hỏi này. Cô có thể nhìn thấy dấu xác nhận ở phía bên dưới.”



“Một kẻ điên điển hình.”



“Cô nhầm rồi. Nếu cậu ta là một kẻ điên, cậu ta sẽ không thể quan sát được xã hội một cách mỉa mai và chính xác đến vậy.”



Ngược lại với đánh giá thông thường, bác sĩ Cha kết luận rằng cậu ta là một người bình thường. Từ quan điểm của một bác sĩ tâm thần, cô gần như có thể nghe thấy tiếng thét tuyệt vọng từ những y tá khác.



Để có thể chế nhạo xã hội này theo cách như vậy, chàng trai trẻ nên Lee Huyn này có lẽ đã phải sống trong một cuộc sống đầy tàn ác.



“Haizzz.” Y tá trưởng không thể không thở dài.



Cô không có lý do mâu thuẫn với quan điểm của bác sĩ. Dù vậy, cô nghĩ rằng bác sĩ Cha, người đã lấy được bằng Tiến sĩ ngành tâm thần học tại Mỹ, được các tạp chí y tế công nhận trên toàn cầu, có đầu óc trên mức bình thường, hoặc chàng trai Lee Huyn này có đầu óc dưới mức bình thường.



“Cả hai người họ bất thường. Hoặc họ đều bình thường, còn mình là kẻ điên duy nhất trong phòng. Hoặc là cả thế giới này đều điên rồi.” Đầu óc cô quay cuồng.



Bác sĩ Cha cầm tờ giấy và đứng lên.



“Xã hội này cần nhiều loại người khác nhau. Nó là như vậy. Cô không cần phải nhìn sâu vào nó. Tôi sẽ đưa cái này cho Seoyoon xem.”



“Bệnh nhân Jeong Seoyoon?”


Tăng sức tấn công bằng tay. (+5%)



————————————————————————————————



Weed hài lòng với việc level kỹ năng Nghề thủ công được nâng cao nhanh chóng. Điều này xảy ra, một phần vì cậu đã liên tục chạm khắc những tác phẩm nghệ thuật, một phần khác là nhờ con dao của zahab, nhưng nguyên nhân chính vẫn là nhờ kỹ năng Bậc Thầy Điêu Khắc.



Kỹ năng nấu ăn và may mặc, cũng gây ra ảnh hưởng nhất định tới kĩ năng Nghề thủ công, tuy chưa thể so sánh được với Bậc thầy điêu khắc



Đơn giản rằng, Bậc thầy điêu khắc là kỹ năng cần thiết để phát triển Nghề thủ công. Nhưng chẳng ai sẽ học Bậc thầy điêu khắc chỉ để phát triển kỹ năng Nghề thủ công.



“Shit!!! Mình sẽ không học may. Không bao giờ!!!”



Weed bị ám ảnh bởi những năm tháng làm việc cực nhọc trong nhà máy dệt may năm xưa, và cách giải quyết duy nhất là cậu sẽ không bao giờ học kỹ năng dệt may.



“Mình thực sự ghét kỹ năng này. Mình sẽ không bao giờ, không bao giờ chạm vào cái thứ chết tiệt ấy thêm một lần nữa,” cậu tự nhủ với bản thân.



Dù vậy, Weed cảm thấy khá tích cực với kỹ năng nấu ăn bởi vì từ giờ cậu có thể thưởng thức những món ăn ngon với công thức riêng.



Chưa kể đến việc mua nguyên liệu trực tiếp từ một cửa hàng tạp hóa và nấu ăn sẽ rẻ hơn nhiều so với việc thưởng thức đồ ăn trong một nhà hàng đẹp.



Ngoài ra, cậu có thể giữ gìn thể lực bằng cách tự nấu thức ăn khi làm nhiệm vụ đi săn trong một hoặc nhiều tuần mà không cần trở về thành phố.



Tập trung điêu khắc nên những bức tượng, Weed không nhận ra rằng xung quanh cậu đang tập trung rất nhiều người, cho đến khi cậu nghe thấy những âm thanh lạ.



“Wow, đáng yêu quá~~~”



“Nhìn chúng y như thật vậy.”



“Tôi chưa từng nhìn thấy tác phẩm nào đẹp đến vậy.”



Weed ngẩng đầu lên. Trước mắt cậu là một nhóm người, họ nhìn những bức tượng với ánh mắt lấp lánh.



Một cô gái nhỏ, dễ thương chỉ vào một bức tượng trông giống con thỏ.



“Anh ơi, cái này có bán không?”



Weed muốn nói với cô rằng cậu vẫn trong độ tuổi thiếu niên, nhưng những người phụ nữ thường phản ứng rất mạnh mẽ với chủ đề liên quan đến độ tuổi.



Nhưng...



“Phải. Tôi có thể làm gì cho cô, cô gái trẻ?” Weed trả lời, nở nụ cười lịch thiệp, cậu ngửi thấy mùi tiền.



“Em muốn mua cái này. Nó bao nhiêu tiền?”



Cầm bức tượng con thỏ lên, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu.



“Uhm...” Weed cân nhắc một cái giá hợp lý.



Hoặc những bức tượng vớ vẩn này sẽ đem lại lợi nhuận, hoặc cậu sẽ ngồi đây mãi mãi, và gói gọn tất cả chúng trong thùng rác. Cậu giơ hai lên ngón tay.



“Nó hơi đắt đấy,” Weed trả lời.



“Hai đồng bạc? Rẻ hơn em tưởng!” Cô gái đưa cậu hai đồng bạc và cầm lấy bức tượng.



“Con thỏ thật dễ thương. Em sẽ giữ nó như một món đồ kỷ niệm.”



Thật bất ngờ, Weed nhìn theo bóng lưng cô. Cậu đã chỉ nghĩ sẽ kiếm được hai xu. Chỉ hai xu mà thôi. Nhưng cô ấy đã trả nhiều gấp trăm lần suy nghĩ cậu.



“Này chàng trai, tôi cũng muốn mua một cái.”



“Tôi sẽ lấy hai con cáo ở góc đằng kia.”



Những bức tượng của cậu được bán khá chạy.



Mỗi bức tượng nhỏ sẽ có giá hai đồng bạc, cái lớn hơn là ba. Những tượng hình con cáo và thỏ mà cậu đã từng săn ở cánh đồng ngoài thành được bán chạy hơn so với bức tượng có hình thanh kiếm, hoặc cái khiên phòng hộ.



Những con thú nhìn rất đáng yêu, và những vị khách muốn giữ chúng lại trong bộ nhớ.



Một người chơi với level 100 có thể dễ dàng kiếm được hai đồng vàng một ngày. Với họ, hai đồng bạc chẳng đáng bao nhiêu.



Những bức tượng nhanh chóng được bán hết.



“Cậu có thể tạc được một bức tượng hình con cáo? Một con cáo chín đuôi. Cậu làm được chứ?”



Weed suy nghĩ một lúc và gật đầu.



Yêu cầu này có vẻ không khó. Có rất nhiều hình mẫu tiêu chuẩn mang dáng vẻ của một con cáo chín đuôi. Tại sao không?



“Được. Nhưng ngài phải trả thêm tiền vì yêu cầu đặc biệt.”



“Tôi phải trả thêm bao nhiêu?”



“Năm đồng bạc”



Sau khi con số “năm” vừa thốt ra khỏi miệng, Weed cảm thấy hối hận ngay lập tức. Dù vậy, người mua nhanh chóng đáp lại.



“Được. Không có vấn đề gì. Chỉ cần cậu có thể làm nó thật đẹp.”



Trong thành phố có một cửa hàng điêu khắc, nhưng bên trong thường chỉ có những bức tượng cỡ lớn, một vài trong số chúng được làm bằng vàng và đá quý, giá của chúng không phù hợp với đa số người chơi. Và vì chẳng ai có hứng thú với Bậc thầy điêu khắc, nên những bức tượng của Weed rất có giá trị sưu tầm.



“Wow, thật tuyệt vời~!”



Những người đã mua được bức tượng cảm thấy rất phấn khích, họ rất hài lòng với giao dịch của mình.



“Tên cậu là gì? Khi tôi muốn mua một cái khác, tôi sẽ tìm cậu.”



“Weed - Nhà điêu khắc. Nếu ngài muốn có một bức tượng theo ý mình, xin vui lòng liên hệ với tôi.”



“Cảm ơn. Hẹn gặp lại.”



Trước khi mặt trời lặn, tin đồn về nhà điêu khắc đã lan rộng khắp thành phố, rất nhiều người tới tìm Weed.



“Oh, cậu ta kia rồi!”



“Tôi muốn cậu tạc một bức tượng...”



Weed đã từng kiếm được bốn đồng bạc trong một đêm đi săn, nhưng hiện giờ, chỉ cần bán một hoặc hai bức tượng, cậu có thể kiếm được nhiều hơn số tiền ấy. Mất khoảng mười phút để chạm khắc nên một tác phẩm. Chi phí nguyên vật liệu gần như không có, đây quả là một vụ giao dịch béo bở.



Ngày tiếp theo, Weed dừng chân trước một cửa hàng bán đồ gỗ và mua một số lượng lớn gỗ. Cậu bắt đầu điêu khắc hàng loạt những bức tượng.



Bởi vì kỹ năng Nghề thủ công và Bậc thầy điêu khắc được nâng cao, những bức tượng ngày càng trở nên đẹp mắt và tinh xảo hơn.



Hiển nhiên, chúng bán được với giá cao hơn và nhanh hơn.



Thỉnh thoảng, sẽ xuất hiện một kiệt tác nghệ thuật thành công, với tỉ lệ là một phần ngàn, những bức tượng này thậm chí còn được đưa ra bán đấu giá.



Quan điểm của cậu về Bậc Thầy Điêu Khắc đã thay đổi một chút, - một công việc bán thời gian đem lại một chút tiền bảo đảm an toàn.