Legendary Moonlight Sculptor - Con Đường Đế Vương

Chương 1 : Over a Barbecue (Nấu nướng)

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Cô - một kẻ điên sống trong cuộc thảm sát điên loạn - kẻ luôn tìm kiếm sự cứu rỗi trong chiến trường...



~~~~~~~~~~



Nhà hiền triết Rodiguez bị ảnh hưởng bởi một sự xáo trộn nghiêm trọng.



*Tiếng nghiến răng*



Đã sáu ngày trôi qua, một kẻ được gọi là Weed vẫn ngồi phía đối diện trang viên. Sự hiện diện của kẻ đột nhập đã đánh thức cuộc sống ẩn dật của Rodiguez ngay từ những ngày đầu tiên. Ông cược rằng Weed vẫn đang bận rộn bán những bức tượng ngớ ngẩn của mình cho mọi người.



“Có lẽ ta nên ra ngoài và hỏi xem hắn muốn gì.” Rodriguez lẩm bẩm một mình.



Bất chấp sự lười biếng tột độ, vào ngày thứ sáu, cuối cùng ông cũng đầu hàng trước sự tò mò và đi ra ngoài.



“Xin chào, kẻ lạ mặt. Ta là Rodriguez. Ta nghe nói cậu đợi ở đây vì có một vật cần đưa cho ta?”



“Nhìn kìa. Đó là nhà hiền triết?.”



“Thật sự là ông ấy!”



“Rodriguez, vì sao của sự thông thái!”



Đám đông đứng xếp hàng mua tượng của Weed thốt lên trong kinh ngạc.



Những nhà hiền triết thường rất kì lạ, họ chỉ muốn ở một mình. Nhưng, khi một kẻ lạ mặt xuất hiện và báo rằng hắn ta có một thứ cần đưa cho ông, một thứ gì đó rất đặc biệt. Cuối cùng ông cũng đi ra khỏi cánh cổng.



Weed lấy ra chiếc khăn tay thêu hình con chim xanh từ trong túi cậu và đưa nó cho nhà hiền triết.



“Đây là lý do tại sao tôi làm phiền ngài trong sáu ngày qua.”



Nhìn vào chiếc khăn tay, đôi mắt Rodriguez bắt đầu rơm rớm.



“Phải, đây là một trong những chiếc khăn tay của nữ hoàng Evane... Có quá nhiều người ở đây. Tại sao cậu không vào trong, người lữ hành?”



“Vâng, thưa ngài. Xin lỗi mọi người. Hôm nay tôi không bán hàng!”



Nở nụ cười đắc thắng, Weed dọn dẹp lại gian hàng và đứng lên.



“Không thể nào!”



“Tôi cũng muốn mua!”



Đám đông kêu lên biểu tình, một vài người trong số họ bày tỏ sự bất bình vì bị gạt ra ngoài trong giờ phút lịch sử, nhưng Weed và Rodriguez không quan tâm. Rodriguez dẫn vị khách lạ vào trang viên.



“Nơi này rất yên tĩnh. Bất kỳ ai mang đến cho ta một kỷ vật từng thuộc về nữ hoàng Evane đều có quyền hỏi ta một câu hỏi.”



“Tôi hiểu thưa ngài.” Weed đáp lại.



Trước đây, nhà hiền triết Rodriguez từng tuyên bố rằng nếu bất kì ai có thể mang đến cho ông một kỷ vật thuộc về nữ hoàng Evane, ông sẽ lắng nghe người đó. Trong trường hợp này, Weed đã đưa cho ông chiếc khăn tay.



“Hãy nói đi người lữ khách. Ta đang lắng nghe đây.”



Giọng nói của nhà hiền triết rất chân thành, thể hiện thái độ của ông trước một người đang gặp khó khăn. Nhưng, tất cả chỉ là sự giả tạo...



Chiếc khăn tay của nữ hoàng Evane là vô giá đối với Rodriguez, nhưng ông ta không hề có ý muốn giúp Weed. Ông ta định vi phạm lời hứa của mình? Không, không hoàn toàn.



Rodriguez thúc giục Weed nói chuyện, ông muốn nghe mọi chuyện từ cậu. Tất cả những gì ông muốn là tìm hiểu xem điều Weed quan tâm, để thỏa mãn mong muốn trí tuệ và sự tò mò. Ông không định sẽ gợi ý cho Weed cách giải quyết vấn đề của cậu.



Bằng một cách tương tự, rất nhiều người chơi đã bị lừa bởi nhà hiền triết Rodriguez. Ông chơi đùa họ, và tránh né đưa ra câu trả lời mà họ đang mải mê tìm kiếm.



Bên cạnh danh hiệu vinh quang - Vì sao của sự thông thái, nhà hiền triết còn được biết đến một cách rộng rãi cùng những nhiệm vụ chết chóc. Weed không rơi vào trò lừa trẻ con ngây thơ như vậy. Ngay từ lúc bắt đầu, cậu không hề tin tưởng Rodriguez.



Những kẻ đang dần trở nên yếu đuối. Đây là những gì Weed cảm thấy trong suốt một năm chuẩn bị cho Royal Road - ý chí kém cỏi đi cùng một cơ thể tìm kiếm sự thoải mái. Weed chưa từng tin tưởng bản thân mình, vậy tại sao cậu có thể tin vào Rodriguez - một kẻ cậu chưa từng gặp?



“Nếu tôi nói ra vấn đề của mình, liệu có tạo ra sự khác biệt nào không?”



“Ngươi có ý gì khi nói sự khác biệt, người lữ hành?”



“Ngài sẽ giúp tôi khi ngài nghe tôi nói đúng không?”



“Điều đó...”



“Vậy thì tôi từ chối nói bất cứ điều gì. Để làm gì chứ? Chỉ vô ích mà thôi.”



Rodriguez nhíu mày, vờ như sự chính trực của mình đang bị vấy bẩn bởi sự kiêu ngạo thái quá của Weed.



“Này, Weed. Hãy nói với ta bất cứ điều gì cậu muốn. Cậu đã mang đến cho ta chiếc khăn tay của nữ hoàng Evane, và bây giờ cậu có quyền nói những gì cậu quan tâm.”



Rodriguez nói bằng giọng chân thành nhất.



Đó chính là những lời mà Weed đang chờ đợi.



“Ta sẽ khiến hắn phải nói”



Không may cho nhà hiền triết, ông chưa từng đối mặt với kẻ nào khôn ngoan như Weed. Cậu yêu cầu sự xác nhận cuối cùng. “Nhà hiền triết, nếu tôi nói ra, ngài sẽ cho tôi những gì tôi cần chứ?



“....”



“Tôi sẽ không nói gì cho đến khi ngài hứa”.



“... Hãy nghe ta, Weed.”



“Chiếc khăn tay của nữ Hoàng Evane là một vật vô giá đối với tôi. Nhà hiền triết Rodriguez, có lẽ nó quan trọng với tôi hơn ngài. Tôi nghĩ là mình nên lấy lại nó.”



“Cầm lấy nó và đi đi”



“Chắc chắn rồi. Cầu chúa phù hộ ngài”.



Trong khi Weed lấy chiếc khăn tay và quay ra, nhà hiền triết giơ hai tay lên đầu hàng.



“Đợt đã! Ta hứa với cậu bằng cả trái tim mình, sau khi ta nghe yêu cầu của cậu, ta sẽ cho cậu lời hướng dẫn. Ta đã hứa sẽ trả lời câu hỏi cho bất cứ ai đưa một vật từng thuộc về Nữ Hoàng Evane đến. Vậy nên, miễn nó nằm trong khả năng của ta, ta sẽ làm.”



“Ngài sẽ thề trên danh dự của một người đàn ông chứ?”



“Tất nhiên... Nhưng cậu phải làm cho ta một việc, khi trở lại. Một ngày nào đó.”



Weed cân nhắc lời đề nghị của Rodriguez, rồi gật đầu.



“Được thôi.”



Nhà hiền triết mỉm cười. “Vậy rắc rối của cậu là gì, Weed? Một câu hỏi tầm thường không thể khiến cậu ở ngoài đó suốt sáu ngày qua.” Rodriguez có dự định của riêng mình, nhưng, đằng sau câu hỏi này, vẫn có thể nhận ra sự tò mò.



“Ai thèm quan tâm chứ? Ngươi dám sỉ nhục ta bằng thỏa thuận với một loài sinh vật thấp kém như ngươi? Trả lời sao? Được, sẽ có câu trả lời!! Nhưng, hãy đón nhận một câu trả lời khó hiểu nhất, khủng khiếp nhất, và ngươi sẽ phải trả giá đắt vì nó.”



Nhà hiền triết Rodriguez rất tự tin trong việc trả thù khi ông biết yêu cầu của Weed.



Nếu Weed cần tìm một người, ông sẽ kể về cháu trai của một người anh em theo họ mẹ của một người bạn của vợ trong câu hỏi, và cậu sẽ phải tự mình lần theo dấu vết. Còn nếu cậu muốn tới một nơi, ông sẽ khiến cậu tìm về một vùng đất xa xôi có tên tương tự.



*Cười thầm*



Dù cậu có nhận ra trò lừa khôn ngoan của Rodriguez hay không, cuối cùng cậu cũng nói ra điều mình bận tâm.



“Tôi không biết mình nên chọn lớp nhân vật nào thưa ngài”



“Lớp nhân vật? Ta thấy rồi, ngươi vẫn chưa chọn lớp nhân vật cho mình”.



“Vâng, thưa ngài”. Weed trả lời.



Rodriguez cười nhẹ. Một câu hỏi quá tầm thường so với những gì ông đoán.



Ông nghĩ là Weed sẽ hỏi về một hầm ngục bí mật nào đó, hoặc chính sách tương lai của Rosenheim.



Nếu tìm ra được một hầm ngục, bạn có thể kiếm được cả một gia tài, và nếu biết cách tận dụng, một chính sách có thể rất có giá trị.



Giả sử bạn biết rằng cung điện hoàng gia đang lên kế hoạch phát triển lãnh thổ về phía Nam trong năm sau, bạn có thể đạt được quyền thương mại tại vùng lãnh thổ đó và kiếm được nguồn lợi nhuận khổng lồ.



Câu hỏi về việc lựa chọn lớp nhân vật, một câu hỏi quá đơn giản.



“Ta không thể tin rằng một câu hỏi đơn giản đến vậy lại có thể gây khó khăn cho cậu. Đáng ra cậu không cần đến gặp tôi. Ta nghĩ cậu nên tìm một guild hướng dẫn. Sáu ngày của cậu đã bị lãng phí, Weed-nim.”



“Tôi nhận được lời khuyên rằng ngài có thể đưa ra sự lựa chọn tốt nhất”.



“Ồ? Được thôi. Ta sẽ chỉ cho cậu class hoàn hảo nhất! Cho ta xem các chỉ số của cậu”.




Người hướng dẫn đã chứng minh rằng ông vẫn là một thằng khờ khi gặp vợ mình. Dù sao đi nữa, bữa ăn thật tuyệt vời. Không chỉ có món thịt lợn nướng mà còn rất nhiều món ăn phụ với công thức nấu ăn từ phía Bắc. Weed cảm thấy rất tuyệt vời.



“Yum, yum. Thật là tuyệt, thưa bà. Bà là người nấu ăn giỏi nhất. Tôi ghen tị với quý ông Lancer đây vì luôn được ăn thức ăn của bà mỗi ngày.”



“Phải rồi,” Người hướng dẫn nói, ông bật cười.



Weed nới lỏng thẳt lưng và bắt đầu bữa ăn. Người hướng dẫn cười vang, còn Seoyoon yên lặn ăn hết phần ăn của mình giống như một con búp bê Pháp làm bằng băng.



Weed nghỉ lại qua đêm trong ngôi nhà, và rời khỏi cổng thành vào sáng sớm hôm sau.



*****



Ngài Midvale cùng quân đội của mình - 30 bộ binh đã được cử đi để chinh phục hang ổ Litvart đang đóng quân gần cánh cổng.



“Xin chào. Cậu là Weed-nim?” một hiệp sĩ hỏi.



“Vâng thưa ngài”. Cậu trả lời.



Tìm hiểu một chút trước khi làm nhiệm vụ không hề vô ích. Từ những gì mà Weed thu thập được trên đường phố, Ngài Midvale thuộc về Quân đoàn Đỏ, hạt nhân của quân đội Rosenheim, nơi mà ông thực hiện những nhiệm vụ cấp cao. Ông vừa được thăng chức, theo một số lời đồn, trở thành một kị sĩ hoàng gia. Trở thành niềm tự hào của đất nước, đại diện cho tầng lớp hiệp sĩ.



“Đích đến của chúng ta rất xa. Sẽ mất khoảng 3 giờ đi ngựa,” Ngài Midvale nói.



“…”



Tất cả các bộ binh khác, ngoại trừ Weed, đều đang cưỡi một con ngựa nâu. Cậu đã mang theo tất cả hành trang, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình cần một con ngựa.



Mà dù có biết trước thì mọi chuyện cũng chẳng có gì thay đổi. Dù sao, một con ngựa là một mặt hàng đắt giá, con rẻ nhất cũng tiêu tốn 100 vàng.



“Docke đã nói với ta. Vì vậy ta sẽ cho cậu mượn một con ngựa trong thời gian này”. Ngài Midvale nói.



“Cảm ơn, thưa ngài”. Weed nói.



“Vance, mang nó tới đây.”



Người lính dắt theo một con ngựa ngon ủ rũ đến. Nó đang bị kéo mạnh dây cương, cố gắng chống cự với hai chân. Chìa ra 2 hàm răng vàng ố hổn hển, nhìn giống như một tên vô lại.



‘Nếu mình cưỡi con ngựa này, mình sẽ gặp xui xẻo trong 7 năm tiếp theo.’ Weed nhăn nhó nghĩ.



“Cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành, con ngựa này sẽ tạm thời phục vụ cậu”. Ngài Midvale nói.



*Ting*



————————————————————————————————



Tên:ArseCấp độ:3Danh hiệu:Ngựa giốngLoại:Trung lậpChủng tộc:NgựaDanh tiếng:-300

————————————————————————————————



HP:30Mana:0

————————————————————————————————



Được giao cho đội quân chinh phạt Hang ổ Litvart. Con ngựa nhanh nhạy này thường chạy trốn khỏi chủ của mình. Nó ghét nước và không thể phi nước đại trong mưa. Nó cần được chăm sóc thêm, hoặc nó sẽ chết vì bệnh tật.



P.S:



Cẩn thận, nó thường đánh rắm~!



————————————————————————————————



“…”



Cửa sổ trạng thái của con ngựa thật đáng thất vọng. Weed đã từng nghe rằng ngựa thuần chủng rất khó dạy, nhưng giờ cậu nghĩ rằng dạy bảo con ngựa mỏng manh này còn khó khăn hơn rất nhiều.



“Sẽ không lâu đâu, nhưng dù sao chúng ta sẽ đi cùng nhau từ bây giờ.”



Weed đưa tay lên vỗ về con ngựa, nhưng nó cắn cậu ngay lập tức.



“Sao mày dám!”



Khi Weed trừng mắt nhìn nó, con ngựa quay lại và hạ hai chân sau xuống.



“Ngoan lắm nhóc”. Weed nói nhẹ nhàng.



Trong lúc cậu trèo lên lưng ngựa, một mùi không lấy làm vui vẻ lắm bốc lên từ mông nó, sau đó nó đột nhiên cúi đầu về phía trước và đá ngược hai chân ra phía sau.



“Ôi”



Weed bị hất xuống và nằm thảm hại trên đấy. Hành động này khiến cậu mất bảy mươi điểm sinh lực. Chắc chắn rằng, con ngựa này đang cố giết cậu.



“Arse chết tiệt!” Weed hét lên.



*Thở mạnh*



Một mối liên kết được hình thành giữa Weed và con ngựa. Hai bên bắt đầu nhìn như thể muốn vặn cổ nhau.



“Ta sẽ không bao giờ để ngươi cưỡi lên lưng, tên người ngu ngốc.” Con ngựa dường như muốn nói.



“Ta sẽ đánh chết ngươi vào một ngày nào đó.” Weed nói nhanh.



Một câu chuyện chưa từng nghe về người và thú đang diễn ra.



Như chưa bao giờ tồi tệ hơn, ngài Midvale nói.



“Nếu cậu đã sẵn sàng, hãy khởi hành ngay bây giờ.”



Ngài Midvale và quân đội của ông bắt đầu hành quân về hướng Đông. Weed lặng lẽ nhảy lên lưng ngựa và cưỡi nó.



*****



Seoyoon đã ở lại nhà của người hướng dẫn. Cô không thể từ chối lời mời ở lại của người vợ hiếu khách. Sáng hôm sau, cô chạm mặt Weed nhiều lần. Khi cô mở cửa phòng khách, cậu tình cờ đi ngay qua đó.



Nhưng họ không hề nhìn về phía nhau, vờ như không thấy sự hiện diện của đối phương, và bỏ qua luôn màn chào hỏi.



Khi Weed rời khỏi ăn nhà, Seoyoon đi theo cậu vì cô khá là xấu hổ khi phải ở lại một mình.



Bằng đôi mắt vô hồn, cô nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước, nơi Weed đã đứng trước đó.



“Mình phải đi đâu bây giờ?” Cô tự hỏi.



“Bất cứ đâu mình muốn đi....”Cô tự trả lời.



Không có nơi nào như vậy. Nhưng, cô có thể tự do đi bất cứ đâu...



‘Miễn là có thể quên đi kí ức đau đớn này.’



Seyoon bắt đầu đi về phía Bắc. Không phải vì cô muốn đi tới đó.



Cô chỉ muốn đi đến một nơi hoang vu, một vùng đất chưa được khám phá, một nơi tràn ngập quái vật.



Cô bắt đầu cuộc hành trình gần trung tâm, sau đó di chuyển đến rìa tây lục địa để tìm những con quái vật mạnh mẽ hơn.



‘Mình sẽ tìm những con quái.”



‘Mình có thể quên đi tất cả khi chiến đấu với chúng.’



‘Không cần nghĩ ngợi về bất cứ điều gì.’



‘Ngay cả sự thật rằng mình chưa bao giờ yêu cuộc sống này.’



‘Dừng lại, Seoyoon. Mạnh mẽ lên!’



Mặc dù Seyoon không hề nói chuyện với bất cứ ai, nhưng tâm trí thì vẫn còn hoạt động và cô đã sẵn sàng đối diện với chính mình.



Bên dưới sự lạnh lẽo, lớp băng dần tan ra sau mỗi lần cô tự hỏi, và tiếp tục tự trả lời. Tuy nhiên, khuôn mặt cô vẫn vô cảm và trống rỗng y như một bức tượng băng.



Những cuộc trò chuyện lặp đi lặp lại. Nói điều này, nghe điều kia. Vang vọng trong tâm trí cô.



Seoyoon cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi chiến đấu cùng những con quái. Vậy nên, cô thường tìm kiếm những trận đấu đẫm máu nhất trong các hang động ngập tràn quái vật.



Càng ngày cô càng khao khát những con quái vật mạnh mẽ hơn, chết chóc hơn. Cô không sợ chết và chẳng bao giờ để những giọt máu kịp khô trong trận chiến.



Cô - một kẻ điên sống trong cuộc thảm sát điên loạn - kẻ luôn tìm kiếm sự cứu rỗi trong chiến trường...