Legendary Moonlight Sculptor - Con Đường Đế Vương
Chương 6 : Lavias, thành phố trên không
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Bên trong một hầm ngục chưa được khám phá, bỗng hiện ra một cô gái. Cô ta phát hiện ra mình đang ở trong một hầm ngục tối om, và bối rối nhìn xung quanh. Tuy nhiên, rất nhanh cô đã cảm nhận được những giác quan của mình.
“Ánh sáng! Tỏa sáng đi!”
Ngay lập tức, ánh sáng chiếu rọi xua tan bóng đêm đang bao trùm; cô sử dụng phép thuật này để có thể đi lại xung quanh.
Ban đầu, cô muốn trở thành một Wizard, nhưng lại muốn được cầm kiếm. Mặc dù vũ khí của cô là một dạng đoản kiếm, nhưng cú đâm của nó cũng khá mạnh. Vai cô đang đeo một cây cung, và cô có bề ngoài của một nữ Priest. Những nơi mà cô không thể sử dụng đòn tấn công vật lý thì cô sẽ dùng phép thuật tấn công và phép thuật buff. Class của cô khá là dị, nửa nọ nửa kia.
Class thực của cô là Shaman.
Shaman: Pháp sư
Da’in! Cô đã bị bệnh rất nặng và phải nghỉ một thời gian để phẫu thuật. Và giờ cô đã trở lại, ăn hại hơn xưa.
“Chưa có gì thay đổi cả”
Mắt Da’in sáng lên.
Cuối cùng cũng đến lúc cô tái xuất giang hồ với cái đầu ngẩng cao.
“Thưa cô, tôi có thể hỏi cô một điều không?”
Âm thanh phát ra từ một con Dullahan.
Dullahan
Nó khá là đáng sợ, nhưng với Da’in thì đó là một khung cảnh quen thuộc.
“Nói đi!”
“Tôi đang đi tìm cái đầu của mình. Nếu cô thấy nó ở đâu, vui lòng chỉ cho tôi nhé”
Sinh vật đáng sợ này đang cầm thứ mà nó đang tìm kiếm – cái đầu của nó.
Da’in cho nó một câu trả lời
“Ngậm mồm vào”
“Cô nói gì cơ?”
“Tôi bỏ cuộc!”
Da’in bỗng nhiên nắm chặt 2 tay và không ngừng đấm vào đầu con Dullahan.
Trong quá khứ, cô rất ghét phải đi săn lũ Undead. Sau khi cô trở về từ ca phẫu thuật, con Dullahan chỉ là một con quái vật tầm thường. Bên cạnh skill dùng nắm đấm, khả năng dùng cung của cô cũng rất tuyệt vời.
Ngoài ra cô cũng có thể buff, sử dụng lời nguyền hay các phép thuật tấn công khác.
Kể cả kỹ thuật dùng kiếm của cô cũng ở level cao.
Có một thứ gây khó khăn cho Da’in là class của cô không thể phô diễn hết sức mạnh như class ban đầu, từ khi cô chuyển sang Shaman. Class này mạnh ở nhiều khả năng, nhưng không có khả năng nào là nổi trội cả; mặc dù lúc chiến đấu thì nó khá hữu dụng.
Nguồn gốc tình trạng tâm lý của cô hiện giờ cũng nên được xét tới. Sự khởi đầu của mọi thứ là ở nơi này, với một người chơi tên Weed. Da’in bắt đầu đấm và đá, cùng với nó là kỹ thuật dùng kiếm. Cô rất thích thú khi áp dụng chúng lên người con Dullahan.
“Đầu tôi, đầu tôi! Đau quá má ơi…”
“Nằm liệt trong bệnh viện thật là khó chịu, hãy hiểu cho ta. Đầu tiên đau nhưng về sau sẽ sướng:3. Lời nguyền huyết ngải!”
Lời nguyền mà cô sử dụng bắt nguồn từ một gia tộc lâu đời về sử dụng thần chú.
Con Dullahan đã được ban phước từ lời nguyền bóng tối.
Nó đã bị đánh bại nhưng đã được hồi sinh với lượng máu còn nhiều hơn lúc trước.
Bùa chú của tai ương khủng khiếp.
Thứ đó không phải để giết con quái. Buff hồi sinh và rồi tấn công nó, việc này dường như khá mâu thuẫn. Sau một khoảng thời gian hành hạ con Dullahan, cô kết liễu nó bằng những mũi tên.
Xả skill sau một thời gian dài dưỡng bệnh.
Đấm đá, thuật dùng kiếm, cung, và phép thuật, tất cả vẫn như cũ.
Con Dullahan tội nghiệp đang là nạn nhân hứng chịu tất cả những đòn trên.
“Hóa ra mình vẫn chưa lụt nghề”
Da’in cười thích thú.
Trước đó khi chơi Royal Road, cô chủ yếu tăng skill chứ không luyện level. Giết quái, hồi sinh nó, rồi lại giết. Level các skill của cô tăng lên một cách dị thường.
“Thật tốt khi gặp lũ Dullahan hay những con Skeleton Dog”
Skeleton Dog
Da’in thơ thẩn đi một mình trong hầm ngục của lũ Undead. Cơ thể của cô di chuyển theo cách riêng của nó. Trở lại Royal Road sau một thời gian dài, cô say mê hít thở bầu không khí ở nơi cô đã vắng bóng lâu ngày.
Cô đã bỏ lỡ rất nhiều thứ khi nằm liệt trên giường bệnh.
Chỉ cần một hơi thở, thậm chí cô còn khao khát nó hơn cả một bữa ăn thịnh soạn.
Chỉ có một người đang bị bệnh mới có thể thấy thế giới tuyệt vời đến mức nào. Bất cứ con quái vật nào lọt vào mắt xanh của cô đều bị tiêu diệt ngay lập tức. Từ Skeleton Warrior cho đến Skeleton Knight.
Skeleton Knight
Skeleton Warrior
Trước khi phẫu thuật, những con Skeleton đã trồi lên từ lòng đất. Đó là cuộc phẫu thuật có độ mạo hiểm rất cao. Đã có rất nhiều bệnh nhân tử vong ngay trên bàn mổ. Người ta lo rằng: “Nếu sau khi chết chỉ còn lại xương thì cô sẽ giống những tên đó”
Cô đi dạo quanh hầm ngục chỉ để ngắm nhìn lũ quái vật.
Trong trí nhớ của cô, nơi này rất cằn cỗi, nhưng nó không giống bây giờ.
Nơi này từng được bao phủ bởi những miếng thạch nhũ đen và xám, mọc trong hang hoặc đã vỡ vụn.
Nhưng những bức tượng đã được chạm trổ lại có ở khắp nơi.
Bạn đã thấy Tác phẩm điêu khắc vô danh vĩ đại ở Lavias
Những tác phẩm điêu khắc vô danh này đã được dựng lên
Những tác phẩm này đã trở thành nơi bảo tồn và dẫn đường trong các hầm ngục nguy hiểm. Những bức tượng bí ẩn này được tạo ra bởi một nhà điêu khắc vô danh.
Hiệu ứng
Hào quang quanh bức tượng giúp tăng 15% HP và MP, tốc độ di chuyển 10%. Những đòn tấn công của quái vật có 5% phản dame. Không có hiệu ứng cộng dồn.
“Tượng à?”
Da’in đang trong tâm trạng rối bời vì những bức tượng không hề có trong trí nhớ của cô về nơi này.
“Sao mọi thứ lại thành thế này?”
Trong lúc cô định bước đi, bề ngoài của bức tượng đột nhiên trở nên quen thuộc.
Một hàng lông mày hơi nhướn lên và biểu cảm dữ tợn trên khuôn mặt một người đàn ông.
Và người phụ nữ thì nhìn khá giống Da’in.
“Không thể nào…”
Da’in nhìn vào người đàn ông. Đây rõ ràng là người cô đã gặp trước cuộc phẫu thuật.
Trong Royal Road, hình bóng người này đã khắc sâu vào trái tim cô.
Lúc đó, Da’in và người này đã thành lập một tổ đội tuyệt vời. Những khả năng đặc biệt của Shaman, kết hợp với sức mạnh của Weed đã quét sạch hầm ngục của Undead.
“Ôi Weed!”
Những giọt nước mắt đã lăn trên má Da’in.
“Hức. Em đã hứa là sẽ không bao giờ khóc nữa, nhưng…”
Trước khi bước vào ca phẫu thuật, cô đã nghĩ về nó cả trăm lần.
Cô sẽ kiếm tìm một cuộc sống mới, và thật sung sướng khi được sống thật sự.
Cô sẽ không bao giờ khóc.
Và bây giờ những giọt nước mắt đã rơi, không thể tả được những gì cô đã cảm nhận.
Sau khi phẫu thuật xong, cô nghĩ rằng sẽ chẳng còn ai nhớ đến mình cả. Đơn giản là bị lãng quên hoàn toàn; liệu rằng ngoài kia có ai nhớ về cô không.
Tuy nhiên, vẫn có một người khiến cô hồi tưởng lại.
Có một người đã tạc tượng cô. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của mình. Nó đang đập nhanh dần, tay cô run rẩy một chút. Cả người Da’in đang bị cảm xúc chi phối, và rồi cô thấy những dòng chữ bên dưới bức tượng. Chữ viết như gà bới, như là chữ trẻ con vậy.
Geomchi. Trừng phạt những kẻ ngu dốt.
Geomdulchi. Đàn ông phải làm việc lớn!
Geomsamchi đã selfie ở đây.
Geomsachi. Ta phục vụ sư phụ; mang lại vinh quang cho cuộc đời.
Geomohchi. Phải kiếm gấu mới được. Đầu 3 đít chơi vơi rồi.
….
Geomsambaekyisipilchi. Đói quá. Cho tôi xin miếng bánh mỳ lúa mạch với.
…
Geomsambaekyisipilchi. Ngày nào cũng chết vì đói.
…
Geomsambaekyisipyichi. Ở đây có quái vật nhỏ nhưng chẳng có thức ăn.
…
Geomsambaeksasipohchi. Tuyển gấu vô điều kiện. Miễn là biết nấu ăn.
…
Geomohbaekochi. Xin chào, rất vui được gặp bạn. Geomohbaekohchiipnida là tên tôi. Còn được biết đến là thanh niên trẻ đẹp nhất nơi này, Hajiyo. Hahaha ♥.
Bị loại vì đi muộn là trường hợp tệ nhất khi đi phỏng vấn.
Khi nói chuyện mặt đối mặt với người nữ trợ lý, biểu cảm khuôn mặt của cậu khiến trái tim cô run rẩy (yêu cmnr).
Đôi mắt rất mạnh mẽ!
Cô có cảm giác anh ta sẽ lật tung cả nơi này lên nếu như cô không đợi.
“Ồ, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ báo cáo lại với các giáo sư”
Sau khi trả lời, cô ấy trở nên bối rối.
‘Em còn đợi chờ gì nữa vậy? Người ngoài đâu có được vào phòng phỏng vấn đâu....
10 phút sau vẫn không thấy Lee Hayan đâu. Lúc đó cô đã ngấm ngầm đi gặp người nữ trợ lý kia.
“Làm giúp tôi một việc. Nói với anh tôi rằng cô đã gặp tôi trong nhà vệ sinh, và vì đau bụng quá nên chắc chắn là tôi không ra kịp được. Có có thể bảo anh ấy vào phỏng vấn 1 mình được không?”
“Hả?”
“Làm ơn hãy nói với anh ấy như thế. Đưa anh tôi đi phỏng vấn”
Hai anh em nhà này kỳ lạ thật – cô ta nghĩ.
Đợi em gái trở lại trước khi mình vào phỏng vấn, cô không thể hiểu được Lee Hyun nghĩ gì; và rồi cô em gái kia lại nhờ mình nói với cậu ta, quái lạ thật.
Dù sao thì các giáo sư cũng đang đợi trong phòng phỏng vấn.
“Cô sẽ nói với anh ấy chứ?”
“Được, tôi đồng ý”
Nữ trợ lí tiến đến và nói với Lee Hyun:
“Giờ thì đi phỏng vấn thôi”
“Nhưng em gái tôi vẫn chưa quay lại”
“Tôi đã gặp cô ấy trong nhà vệ sinh, và cô ấy nói rằng có lẽ cô ấy không thể ra được, và muốn anh đi gặp các giáo sư. Họ không thể chờ lâu hơn nữa, không thì việc này sẽ bị hủy”
“Không phải vậy chứ. Thôi được, tôi đi đây”
Tuy cô không hiểu gì nhưng cuộc phỏng vấn này đã được cho phép.
“Đi theo tôi”
Lee Hyun bước đi mà không có em gái cậu ở bên.
*****
5 vị giáo sư đang nhìn vào tập tài liệu.
‘Có lẽ đó là đơn của em gái mình’
Nhưng thực tế đó lại là của Lee Hyun.
Trong khi đang đọc tài liệu, một vị giáo sư đã đặt câu hỏi trước khi Lee Hyun kịp nói gì.
“Điều gì khiến anh lựa chọn trường này?”
“Tôi nghĩ ngôi trường nổi tiếng này sẽ cho tôi một tương lai đầy hứa hẹn”
“Vậy ý anh là triển vọng của những trường khác là không tốt?”
Vị giáo sư hỏi ngược lại. Lee Hyun trả lời đơn giản:
“Không hẳn là như vậy; tuy nhiên, tôi nghe nói rằng nơi này có cơ sở vật chất và đội ngũ giáo viên tốt nhất”
“Tôi hiểu rồi”
Các vị giáo sư gật đầu.
“Ồn ào hơn cần thiết, nhưng không tệ”
“Tập trung làm những thứ cơ bản”
“Tuy đến muộn nhưng có tinh thần hợp tác”
Lee Hyun buột miệng.
“Em gái tôi là một đứa trẻ ngoan”
“Hả?”
“Khi em gái tôi còn nhỏ, bố mẹ chúng tôi đã mất”
Lee Hyun bắt đầu kể câu chuyện về gia đình mình. Vì lợi ích của cuộc phỏng vấn Lee Hayan, cậu phải nói về quá khứ của em gái cậu càng nhiều càng tốt. Sự lựa chọn của ĐHQG Hàn Quốc không phải dành cho em gái cậu mà là dành cho cậu, nhưng cậu hoàn toàn không biết điều đó.
‘ĐHQG Hàn Quốc! Mình không thể thất bại được. Đây chính là tương lai của em gái mình’
Để câu giờ trong lúc chờ đợi Hayan quay lại, cậu kể về những khó khăn mà gia đình đã phải trải qua khi 2 người còn nhỏ. Cậu kể với họ cách gia đình cậu sống qua ngày, và 2 người đã lớn lên như thế nào. Tuy nhiên, khi nói tới chuyện đó, cậu cũng không thể bỏ qua câu chuyện của chính mình.
Liên tục bị quấy rối bởi bọn đòi nợ thuê. Cách cậu bảo vệ gia đình mình, kiếm tiền ở nhà ga và hàng tấn công việc cậu đã làm. Các giáo sư lắng nghe câu chuyện trong im lặng. Cuộc phỏng vấn đã kéo dài hơn và không giống bình thường. Thường thì các giáo sư là người đưa ra câu hỏi cho các ứng viên trả lời. Nhưng bây giờ Lee Hyun đang kể về tuổi thơ dữ dội của mình, và các giáo sư thì lắng nghe.
“… Và giờ, tôi đã trải qua 1 năm tập luyện những điều căn bản để chơi Royal Road. So với những game đã được phát hành, nó khá là thú vị. Nhưng với môi trường thực tế ảo của Royal Road, cốt lõi của chúng là khác nhau. Hít thở, di chuyển, cư xử hay hành động đều gợi đến nhiều kỷ niệm. Những game như thế này có thể tồn tại trên 10 năm. Có thể tôi chưa kiếm đủ tiền cho em gái đi học, nhưng chắc chắn sẽ không đóng tiền muộn”.
Lúc đó, các giáo sư đã nhận thấy sự hiểu lầm của Lee Hyun về tình huống hiện tại.
‘Thật hài hước. Cậu ta nghĩ đây là cuộc phỏng vấn của em gái cậu ta’
Các giáo sư vẫn chưa nói ra; bên cạnh đó họ còn hỏi thêm
“Cậu nghĩ sao về thực tế ảo? Đây có thể là một câu hỏi cho trẻ con nhưng cậu có thể phân biệt thực tế ảo và thực tế không?”
Câu trả lời của Lee Hyun rất đơn giản
“Thật vô nghĩa khi phân biệt thực tế ảo và thực tế”
“Vậy sao? Sao cậu lại nghĩ vậy?”
Đối với các giáo sư, thế giới thực và ảo hoàn toàn riêng biệt, hoặc có thể nói rằng việc tạo ra thế giới ảo là sự sáng tạo trong mơ. Câu trả lời độc đáo của Lee Hyun xem ra khá thú vị.
“Ở đây hay trong Royal Road, tất cả đều là thực, giống như nhau”
“Thực tế ảo và thực tế là giống nhau? Ý cậu là sao?”
“Ví dụ nhé: được sống và làm việc, tạo ra những thứ mang lại lợi ích cho tôi. Với thế giới ảo, chẳng phải cuộc sống cũng giống như vậy sao. Bạn có thể có kiến thức, có thể kiếm tiền. Nói chung là với tôi, chúng không khác nhau là mấy”
“Tôi hoàn toàn hiểu. Chúng tôi đã hiểu hơn về học sinh Hayan rồi. Chúng tôi sẽ thông báo ngay khi có kết quả”
“Tôi rất mừng”
Sau khi Lee Hyun rời khỏi, các giáo sư bắt đầu một cuộc họp.
“Sức sống thật mãnh liệt”
“Phải lo lắng cho một gia đình như thế ở thời buổi này, mà chỉ trẻ như vậy, nên mãnh liệt là điều đương nhiên”
“Với sự phát triển của thế giới ảo, vai trò của gia đình đã mờ nhạt dần. Nhưng tinh thần của cậu ta vẫn rất tốt”
“Có tầm hiểu biết rộng lớn về thực tế ảo”
“Kinh nghiệm sống dồi dào, có thể giúp được rất nhiều người”
Các giáo sư nói chuyện rất lâu, không ai trong số họ chê Lee Hyun gì cả.
“Vậy là chúng ta đều đồng ý”
Họ đóng dấu hợp quy cách lên hồ sơ của Lee Hyun.
“Phù, cuối cùng cũng xong”
Lee Hyun đã vượt qua cuộc phỏng vấn. Nhớ lại thì cậu cũng không chắc về những câu trả lời của mình.
“Những gì cần làm đã làm rồi”
Lee Hyun tìm thấy em gái mình.
Cô đi ra từ nhà vệ sinh, đang ngồi trên ghế và thở phào nhẹ nhõm. Em gái anh đang cầu nguyện. Khi Lee Hyun tiến đến, cô ngước lên:
“Cuộc phỏng vấn thế nào rồi?”
“Hả? Ờ thì…”
Lee Hyun không biết cách an ủi em gái. Những lúc như vậy, cậu đều cảm thấy rất mệt.
“Anh đã cố gắng giải thích bằng cách của mình… Để em có thể được nhận, anh đã nói về tình trạng của chúng ta hiện giờ”
“Tình trạng gì cơ?”
“Những người có liên quan phải có mặt trong cuộc phỏng vấn. Anh không giỏi thể hiện bản thân nên không rõ kết quả ra sao”
Lee Hayan bối rối.
Cô nghĩ rằng anh phải cảm thấy tức giận khi bị lừa, nhưng anh lại tỏ ra hối hận sau cuộc phỏng vấn.
‘Tức là anh vẫn chưa hề biết sự thật? Sao lại như vậy được’
Lee Hayan quyết định khởi đầu một cách chung chung.
“Không sao đâu anh. Em tin là nó diễn ra ổn, và giờ cũng chẳng thể làm gì hơn được”
“Có chứ, nhưng anh… Thôi được, nó cũng đã qua rồi. Mình thật là ngốc”
Khi họ vừa đi qua cổng trường, Lee Hayan đột nhiên quay lại
“Sao vậy?”
“Em để quên một thứ ở đó. Chờ em một lát”
“Ừ”
Lee Hayan trở lại để gặp người nữ trợ lý. Cô đã thay đổi địa chỉ gửi thư báo kết quả đến bệnh viện mà bà của cô đang điều trị.