Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 134 : Ngầm giở thủ đoạn

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Thời điểm Thường Hy trở lại Đông cung, sắc trời đã nhá nhem tối, cả người mệt mỏi muốn chết, suốt ngày hôm nay phải quan sát đám thợ được thuê đến làm lầu trúc, đôi mắt nàng vô cùng mỏi mệt. Vừa về đến nơi, chỉ thấy Đông cung đèn đuốc rất náo nhiệt, Thường Hy trong lúc nhất thời có chút sửng sốt.



Triêu Hà ở phía xa xa nhìn thấy Thường Hy trở về, lập tức chạy lại cười nói: “Ngu tỷ tỷ, tỷ đã trở lại?”



Thường Hy nhìn chung quanh, cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Làm cái gì vậy? Náo nhiệt như thế!”



Triêu Hà đang muốn nói chuyện đột nhiên nghe được từ phía sau một đạo thanh âm khắc bạc truyền đến: “Làm cái gì? Dĩ nhiên là nghênh đón Mạnh đại tiểu thư chứ còn làm cái gì?”



Thanh âm tràn đầy mùi thuốc súng, Thường Hy không cần quay đầu lại cũng biết là Phùng Thư Nhã đến, nghe được lời nàng nói trong lòng lại cả kinh, không nghĩ tới Tiêu Vân Trác trái lại rất quan tâm vị Mạnh tiểu thư này. Nghĩ như vậy, Thường Hy liền cảm thấy vài tia khổ sở, rất không thoải mái, liền nháy mắt cho Triêu Hà, Triêu Hà lập tức lui xuống.



Thường Hy cảm thấy mình không nên lãng phí cùng một người thích đi gây chuyện như Phùng Thư Nhã, tiến lên một bước kéo gần khoảng cách với nàng, cười hòa hoãn nói: “Mạnh đại tiểu thư với Thái tử gia là thanh mai trúc mã, trẻ nhỏ vô tư, làm như vậy cũng là không quá đáng nha, có phải hay không Lương đễ chủ tử?”



Phùng Thư Nhã hừ lạnh một tiếng, nhìn Thường Hy nói: “Đừng ở chỗ này nói mát, đợi đến khi Mạnh Điệp Vũ vào cung, trong mắt Thái tử gia cũng chỉ có nàng ta, chỉ sợ cô muốn đứng dựa bên cũng khó, cô cứ như vậy không quan tâm?”




“Nghe ngài nói kìa, ta giấu giếm người khác cũng không thể giấu giếm ngài. Khi ta vào cung, Chu tổng quản giúp đỡ, dạy dỗ rất nhiều, trong lòng ta đã coi ngài là thân nhân, nào có cái gì phải giấu giếm? Chẳng qua là lời này khó nói ra miệng, nếu như để người khác nghe được lại nói ta có dụng ý khác đấy! Ta không phải tốt đến nỗi để mặc cho người ta gièm pha!” Thường Hy có chút khó xử nói, khẽ thở dài một tiếng, hai hàng lông mày nhăn lại nhè nhẹ.



Thường Hy càng làm như vậy, Ngũ Hải lại càng muốn biết nàng muốn nói gì, gấp gáp hỏi: “Cùng ta còn có cái gì không thể nói hay sao? Ta sẽ không bao giờ nói cho người khác biết, ngươi cứ yên tâm!”



Thường Hy vân vê vạt áo lúc này mới ngượng ngùng nói: “Ta nào có hoài nghi ngài không kín miệng. Được rồi, ta liền nói thẳng vậy, ngài cứ coi như ta nói đùa là được rồi!”



Ngũ Hải nghe vậy cười một tiếng nói: “Còn không mau nói!”



“Ta đang suy nghĩ, thời điểm trước kia Mạnh tiểu thư vào ở Đông cung đó là vì tuổi còn nhỏ, nam nữ không đề phòng, lại thêm Thái tử gia cùng nàng cũng là anh em họ. Nhưng bây giờ hai người cũng đã trưởng thành, không còn là tiểu hài đồng như trước nữa, tự nhiên cần phải chú ý thanh danh. Nếu cứ như vậy để Mạnh tiểu thư qua đêm ở Đông cung, lan truyền ra ngoài thì danh tiếng để vào đâu? Nữ nhi gia quan trọng nhất chính là thể diện cùng trong sạch, thường ngôn nói đói chết là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, có thể thấy được danh tiết quan trọng bao nhiêu. Dĩ nhiên ta đây chỉ là nói một chút thôi, Chu tổng quản không cần để ở trong lòng cũng được!” Thường Hy vừa nói vừa quan sát thần sắc Ngũ Hải, trong lòng thầm nói, bất kể Ngũ Hải có đáp ứng hay không, tóm lại nàng tuyệt đối không để Mạnh Điệp Vũ vào ở Đông cung.



Nếu như Mạnh Điệp Vũ thực sự là nữ nhân tâm cơ sâu như lời Lệ Bình nói, nàng có muốn ẩn mình, không có tâm hại người, muốn thả lỏng người cũng không thể được nữa, chớ để thuyền lớn lật trong mương. Nghĩ tới đây, quyết tâm của nàng càng phát ra kiên định!