Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 150 : Liên thủ

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Thường Hy không đề phòng, lùi về phía sau mấy bước, nhìn không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy trong tay bị nhét vào một vật. Thường Hy kinh hoảng, lập tức mở miệng quát lên: “Ngươi là ai?”



Người nọ vừa nghe liền xoay người bước đi, thân thủ nhanh chóng biến mất ở khúc quanh. Thường Hy lập tức đuổi theo nhưng đến đó chỉ thấy ngoài trăng tàn gió lạnh ra thì cái gì cũng không thấy. Lần này cùng với lần bên ngoài cửa sổ cũng như thế nhưng bây giờ lại cư nhiên nhét trực tiếp vào tay nàng, Thường Hy có thể cảm giác được nắm trong tay chính là một tờ giấy. Mới vừa rồi nàng rất cẩn thận nhìn dung mạo của người lạ mặt, chỉ tiếc người đó cùng bản thân đều là một dạng mặc áo choàng mang mũ trùm đầu, toàn thân bao bọc cực kỳ chặt chẽ, một chút cũng không nhìn ra cái mô dạng gì.



Có thể thấy được người đó tính toán không muốn cho nàng nhìn thấy mặt cho nên mới đem chính mình bao bọc chặt chẽ như vậy. Nhưng là có một chút Thường Hy có thể xác định, đây chính là một cô gái bởi vì vóc người nàng nhỏ nhắn, hơn nữa trên người còn tỏa ra nhàn nhạt vị son phấn.



Thường Hy cẩn thận nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai lúc này mới nhấc chân bước lên hành lang, mượn ánh sáng của đèn cung đình treo bên mái nhà cong nhìn một chút chữ viết trên tờ giấy, chỉ thấy cùng là một dạng chữ viết ngoáy giống như lần trước, bên trên ghi: “Đã bắt được người”.



Này có ý tứ gì? Đã bắt được người? Bắt được người nào? Thường Hy không phản ứng kịp nhưng là vẫn nhanh chóng đem tờ giấy cất sâu vào trong túi áo rồi lặng lẽ đứng mất hồn ở chỗ đó. Người này tựa hồ đi trước một bước thông báo tin tức cho nàng, người đã bắt được… Nàng quan tâm nhất là cái gì, đương nhiên là… Nghĩ tới đây, ánh mắt Thường Hy chợt sáng lên, chẳng lẽ nói mấy người ở dưới nước đã bị bắt? Nếu như không phải như vậy, trừ bọn họ ra thì Thường Hy cũng không đoán được là ai đã bị bắt đây?



Nếu như đám người kia bị bắt thật rồi như vậy tình hình tối nay lại không giống trước nữa, nàng cùng Mị phi còn phải liều mạng một phen! Chẳng qua là Thường Hy không biết người bị bắt hiện đang ở nơi nào? Ai đã đem bọn họ bắt được? Mà người vẫn báo tin cho nàng đến tột cùng là người nào? Người đó rốt cục có ý định gì với nàng?



Từng ý niệm một nhanh chóng lướt qua đầu Thường Hy, mặc dù nàng tự xưng là thông minh nhưng cũng có chút không chịu nổi, cảm giác rằng mình dường như đang vật lộn trong một chiếc lưới vô hình, sờ không thấy đường ra. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được kẻ địch đang ẩn núp ném ra từng trận đao phong khiến nàng sợ hãi, nhưng là mỗi lần nàng đều có thể an toàn vượt qua. Thường Hy mặc dù không muốn rơi vào trong sóng gió hậu cung, nhưng là bây giờ quay đầu nhìn lại, bắt đầu từ khi Hoàng thượng sắc phong nàng làm Thượng nghi Đông cung thì nàng đã bị ép buộc mà nhảy vào, chẳng qua là chính nàng vẫn không muốn thừa nhận thôi!
Mạnh Điệp Vũ không có biện pháp, chỉ đành phải cắn răng mở miệng hỏi trước: “Biểu ca nói cái gì?”



“Thái tử gia đang ở Minh Tín điện, nào có thời gian để nô tỳ chuyển lời cho biểu tiểu thư!” Thường Hy cười nhạt, vân đạm phong khinh nói.



“Cô gạt tôi!” Mạnh Điệp Vũ giận dữ, hung hăng nhìn Thường Hy, hận không thể ăn sống nuốt tươi nàng mới có thể hả giận.



“Chậc chậc, đây mới là bộ mặt thật của biểu tiểu thư chứ!”



Toàn thân Mạnh Điệp Vũ cứng đờ, miệng há to thở hổn hển mấy hơi, mỗi lần đều bị nữ nhân này dễ dàng chọc giận. Nàng cố đè xuống tức giận trong lòng, từ từ khôi phục lý trí, nàng là quá nóng vội mới bị trúng kế của Thường Hy, chậm rãi nói: “Cô rốt cục là muốn làm cái gì? Trước mặt người sáng không nói chuyện tối, nói thẳng đi!”



Thường Hy thầm than một tiếng, nữ nhân này thật là không thể coi thường, nhanh như vậy đã khôi phục được lý trí, xem ra muốn cùng cô ta kết đồng minh thì lúc nào cũng phải cẩn thận mới được.