Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 151 :

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Thường Hy quan sát Mạnh Điệp Vũ một cái, khẽ cười nói: “Biểu tiểu thư, chuyện lầu trúc kia đến tột cùng là xảy ra cái gì, tôi không cần nói thì chắc cô cũng hiểu rõ phải không?”



Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy, khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi nói: “Vậy thì thế nào? Coi như cô đi khắp nơi nói tôi hãm hại cô thì có ai tin cô? Cô có chứng cớ sao?”



Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ đang lộ ra răng nhỏ sắc bén, châm chọc nói: “Nếu là vì cái này tôi cũng không tìm đến chỗ cô, tôi cũng không muốn đi làm cái chuyện vô ích như vậy. Muốn báo thù tất sẽ có biện pháp, nước hồ Thiên Hà uống ngon không?”



Sắc mặt Mạnh Điệp Vũ trắng nhợt, nhất thời hiểu được ý tứ của Thường Hy, chính là bởi vì không có chứng cứ rõ ràng cho nên nàng ta mới không mất công đi làm cái chuyện vô dụng như vậy, nhưng chắc chắn sẽ đòi lại ở chỗ khác. Nghĩ tới đây, Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy nói: “Cô cho rằng cô có thể đấu với tôi? Cô chẳng qua cũng chỉ là một cung tỳ!”



Thường Hy không chút nào tức giận, ngược lại cười càng phát ra rực rỡ, nói: “Nô tỳ thì thế nào? Tôi làm nô tỳ so với kẻ khác cũng không giống nhau, là Hoàng thượng chính miệng ngự phong, Thái tử gia cũng đối với tôi vài phần coi trọng, hôm nay ở trong Đông cung đã cùng Vân Thanh ngồi ngang hàng. Làm nô tỳ nhưng mọi việc đều được quyết, biểu tiểu thư không cảm thấy như vậy là rất tốt à? Nô đại khi chủ cũng không phải là không có, nếu như biểu tiểu thư từng bước từng bước ép sát, tôi đây đành phải làm một nô tài lấn chủ thôi! Không biết biểu tiểu thư cho rằng một Ngu Thường Hy bị cô kéo xuống nước còn có bản lãnh phản kích, có thể hay không đấu với cô một trận?”



Thân thể Mạnh Điệp Vũ mãnh liệt chấn động một hồi, sắc mặt càng trắng đến gần như trong suốt, hàm răng hung hăng cắn lấy bờ môi đã không còn chút huyết sắc nào. Nàng thế nhưng không áp chế được mà có chút sợ, hồi tưởng lại một màn tối nay, nàng đối với phản ứng nhanh nhẹn của Thường Hy là vô cùng kinh ngạc, người như vậy đúng là có tiêu chuẩn làm đối thủ của nàng!



“Cô muốn thế nào?” Mạnh Điệp Vũ lật bài, nếu như đã bị người ta xem thấu thì cũng không cần ngụy trang nữa.



“Tôi thích nói chuyện cùng người thông minh. Sự việc tối nay biểu tiểu thư đối phó với nô tỳ, đem chuẩn bị của nô tỳ làm rối tung hết thảy, tôi cũng không có gì đáng tiếc, chỉ trách bản lãnh chưa đủ. Nhưng tôi cũng sẽ không ngồi chờ chết, chắc chắn sẽ phản kích, đến lúc đó ai chết vào tay ai thì chờ xem vào từng người thôi!” Thường Hy biết Mạnh Điệp Vũ nhất định sẽ làm khó mình, thay vì che giấu không bằng nói thẳng ra, nữ nhân có tâm kế, tránh cũng không được.




Đợi đến thời điểm hai người đến Minh Tín điện thì bên trong đã có rất nhiều người, tất cả đều tập trung ở chỗ này, thấy hai người đi vào liền đổ dồn ánh mắt về phía bước chân của họ. Ở lúc bước vào một khắc kia, Thường Hy cố ý đem ánh sáng trong mắt thu lại, trên mặt cũng không có thoa phấn, đôi môi tái nhợt, nước trên tóc vẫn còn đọng lại, bước chân cũng là không vững vàng, tựa hồ còn chưa hết kinh sợ.



Cùng lúc đó, Mạnh Điệp Vũ thì căn bản không cần giả bộ, những năm gần đây vẫn là bộ dáng mềm yếu không xương. Mọi người đều thấy nàng ta xiêu vẹo, tựa hồ như sắp đổ xuống thì cũng không có gì kinh ngạc, nhưng khi nhìn đến Thường Hy thì mới biết mọi sự so với tưởng tượng còn vượt ra ngoài nhiều lắm!



“Nô tỳ/dân nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Thường Hy đỡ Mạnh Điệp Vũ, hai người cùng quỳ xuống hành lễ, thân thể run rẩy giống như ngàn dặm lá rụng mùa thu, làm cho người ta không thể nhịn được mà sinh lòng thương tiếc.



“Đều đứng lên đi. Người đâu, ban ghế ngồi!” Minh tông nhìn hai người thương tiếc nói.



Rất nhanh đã có cung nữ đưa ghế tới trước mặt hai người, nhưng là hai người nào dám ngồi. Ở chỗ này, ngoại trừ Hoàng đế, mấy vị tần phi, ngay cả Hoàng tử, Hoàng tử phi đều đứng cho nên hai người đều không dám ngồi.



Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, mày nhíu lại hết sức chặt, thần sắc của nàng thực không tốt, xem ra là bịnh kinh sợ không ít, thường ngày lá gan lớn như vậy, hôm nay rõ ràng cũng có một khắc yếu đuối…



“Ngu Thượng nghi, ngươi giải thích cho trẫm, tại sao hai người lại rơi vào trong nước?” Minh tông không phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút cũng biết được chuyện này có kỳ quặc.