Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 159 :

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Thường Hy nhìn cục diện trước mắt mà trong lòng cực kỳ hồi hộp! Này quá tốt, cường cường đối kháng, vừa là thanh mai trúc mã, vừa là tần thiếp danh chính ngôn thuận. Nàng mấy ngày nay rảnh rỗi không có việc gì làm, giờ có kịch hay xem rồi, suy nghĩ một chút, cực kỳ tư tưởng xấu tiến lên một bước nói: “Nô tỳ tham kiến biểu tiểu thư, tham kiến Phùng Lương đễ!”



“Đứng lên đi!” Phùng Thư Nhã lạnh lùng nói, nhìn Thường Hy vô cùng không thuận mắt.



“Ngu Thượng nghi mau đứng dậy thôi!” Mạnh Điệp Vũ tiến lên một bước tự tay đỡ dậy Thường Hy, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu hổ mang theo vài phần e sợ, lại nói: “Ngu thượng nghi sao có thể giống như cung tỳ bình thường, lễ lớn như vậy, Điệp Vũ nhận không nổi!”



Thường Hy không thể không cảm thán, Mạnh Điệp Vũ này thật biết cách làm người, nếu không phải nàng đã biết con người thật sự của cô ta thì hôm nay chỉ sợ đã nói đỡ vài câu rồi! Nhìn lại Phùng Thư Nhã ngày thường vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng, Thường Hy luôn luôn ghét dạng nữ nhân này, thật đúng là đem mình biến thành nhân vật lớn!



“Biểu tiểu thư nói như vậy nô tỳ không dám nhận. Biểu tiểu thư cùng Thái tử gia là thanh mai trúc mã, biểu huynh biểu muội, bình thường Thái tử gia đều dặn dò nô tỳ chăm sóc ngài, nô tỳ nào dám sơ ý.” Khuôn mặt Thường Hy mang theo nụ cười, âm lượng lại hơi cao một chút. Nàng có chút ý xấu, bởi vì Tiêu Vân Trác đang ở trong thư phòng, hắn hẳn là có thể nghe được động tĩnh ngoài cửa rồi, trùng hợp lúc này hắn cũng vừa làm xong công sự, rất rảnh rỗi, không biết hắn sẽ thiên vị ai?



Phùng Thư Nhã nghe vậy sắc mặt tối sầm, nhìn Thường Hy nói: “Ngu Thượng nghi nói thật hay, công phu nịnh bợ người khác ngày càng tiến bộ a!”



Mạnh Điệp Vũ cụp đầu xuống , tựa hồ có bộ dáng thẹn thùng, bàn tay nắm thật chặt lấy khăn lụa, tựa hồ như đối với chuyện trước mắt có chút sợ hãi.




Một công kích đối phương chưa xuất giá mà không ở yên trong nhà, một công kích đã gả rồi mà vẫn hoàn bích (còn là xử nữ), Thường Hy còn chưa có vào thư phòng, nghe đến đó mặt mày cũng nở rộ, quả nhiên nàng rời đi chừa không gian cho bọn họ mới có kịch hay để xem! Ai nha, tiểu bạch hoa miệng thật ác độc, Phùng Lương đễ cũng không kém, hai người cãi vã thực lực xem như ngang nhau, so tâm cơ thì người khác còn kém xa!



Thường Hy bởi vì đưa lưng về phía cửa thư phòng cho nên không có phát hiện Tiêu Vân Trác từ thư phòng vén rèm đi ra, vẫn còn đang tựa cửa nội điện nhìn ra ngoài xem náo nhiệt đấy!



“Đẹp mắt không?” Tiêu Vân Trác nhìn bóng lưng Thường Hy nhẹ giọng hỏi, nhưng là trên mặt lại có chút buồn bực. Đây là đang làm gì, chê cười hắn quản lý không tốt ư?



“Đẹp mắt a! Chậc chậc, nữ nhân đấu võ mồm khó lường nha. Nếu là Thái tử gia nhìn tận mắt được thì tốt…” Nói tới chỗ này thân thể Thường Hy cứng đờ, thanh âm mới vừa rồi… Mẹ ơi, Thái tử gia! Lần này bị tóm trực tiếp tại trận, nàng nên làm cái gì bây giờ? Có muốn hay không làm bộ không nghe thấy gì mà trực tiếp đi ra ngoài?



Nhưng là nếu hắn kêu nàng ở lại thì làm sao bây giờ? Mới vừa rồi còn nghĩ nếu như hắn thấy được bộ mặt thật của hai người kia thì tốt biết bao nhiêu, tuy nhiên lại quên mất mình nghe lén ở góc tường cũng không vẻ vang gì a! Hơn nữa ngoài cửa một người là biểu muội của Tiêu Vân Trác, một người là tần thiếp của hắn, chính nàng một kẻ nô tỳ lại ở một bên nghe lén, nói thế nào cũng không qua được a!



Lần này thật xong đời! Làm sao bây giờ?… Làm sao bây giờ?