Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 228 :

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


Thường Hy nghĩ tới đây, bình thản nhìn Mạnh Điệp Vũ nói: “Lời này của biểu tiểu thư thật sự là khiến người ta cảm động, Thái tử gia nếu biết nhất định sẽ vui mừng không dứt. Chỉ tiếc Cẩm Hoa hiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, muốn giấu sợ rằng cũng không thể giấu được, biểu tiểu thư cần gì phải hy sinh vô ích? Huống chi thái y trong thái y viện đều là người hiểu quy củ, coi như là nhìn thấy cái gì cũng sẽ không nói ra ngoài. Nếu như biểu tiểu thư vẫn chưa yên lòng thì Triêu Hà, muội đi mời Phùng thái y. Phùng thái y là người của Thái tử gia, như vậy hẳn là không có chuyện gì sơ sót đâu.”



Triêu Hà lần này hiểu ngay được nội tình, cũng không để cho Mạnh Điệp Vũ có cơ hội cự tuyệt, nhấc chân liền chạy ra ngoài.



Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy mà nghiến răng, nhưng là trên mặt không có biểu lộ ra chút cảm xúc nào, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng tựa vào người Băng Lam, bộ dáng mệt mỏi vô cùng.



“Nô tỳ sợ lời nói của mình thô tục, cũng không dám hỏi biểu tiểu thư xem đã xảy ra chuyện gì. Biểu tiểu thư trước cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, nô tỳ đi ra xem một chút, sau đó sẽ quay trở lại ngay.” Thường Hy không muốn nghe lời nói của Mạnh Điệp Vũ trước mà muốn đi ra ngoài tìm hiểu tình hình, sau mới biết được lời của nàng ta có mấy phần thật mấy phần giả.



Nhìn bóng lưng Thường Hy, Mạnh Điệp Vũ giận đến cắn răng nghiến lợi. Trong phòng chốc lát đã được dọn dẹp sạch sẽ, cung nữ quét dọn cũng lặng lẽ lui ra ngoài, lúc này bà vú của Mạnh Điệp Vũ là Vân Nương mới đi vào.



Mạnh Điệp Vũ vừa nhìn thấy bà, lại nhìn một chút xung quanh không có người, chỉ có chủ tớ ba bọn họ liền lập tức hỏi: “Vú, mọi chuyện làm đến đâu rồi?”



“Tiểu thư yên tâm, xử lý tốt lắm, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.” Vân Nương thấp giọng trả lời, nhưng ngay cả như vậy thì trên mặt vẫn còn mang theo một tia kinh hoảng, dù sao nơi này cũng không phải là Mạnh phủ.



Mạnh Điệp Vũ chầm chậm gật đầu một cái, nói: “Như vậy rất tốt. Ngu Thường Hy kia rất gian trá, không để cho nàng ta tra ra được là tốt rồi.”
Triêu Hà đáp lời một tiếng liền đi ngay. Thường Hy nhìn Vãn Thu nói: “Chén trà Phùng Lương đễ uống còn có thể tìm được không?” Mặc dù hy vọng không lớn nhưng Thường Hy vẫn mở miệng hỏi.



Vãn Thu lắc đầu một cái nói: “Lúc ấy nguyên cái bàn bị lật, chỉ sợ là không tìm được. Ngu tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ hoài nghi…”



Thường Hy gật đầu một cái, thấp giọng nói ra: “Phùng Lương đễ sẽ không vô duyên vô cớ mà nổi điên, điểm này tất có chút nghi vấn. Vãn Thu, muội đi điều tra xem hôm nay Phùng Lương đễ đã ăn những thứ gì, gặp những ai, nhất định phải tra xét thật cẩn thận.”



Vãn Thu chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, vội ứng thanh nói: “Dạ, nô tỳ đi ngay.” Nàng ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng nên không dám lơ là.



Thường Hy lúc này mới nhìn Phùng Viễn Thanh từ trong phòng trong đi ra, vội vàng lên tiếng hỏi: “Phùng thái y, biểu tiểu thư thế nào rồi?”



Sắc mặt Phùng Viễn Thanh cực kỳ khó coi, nhìn Thường Hy nói: “Mảnh sứ quẹt làm bị thương tiểu thư có độc, trước mắt đã hôn mê rồi, vi thần phải đi sắc thuốc đã.”



Thường Hy nhất thời ngây dại, có độc? Không phải mới vừa rồi còn tốt sao? Thế nào đã trở thành trúng độc rồi hả?