Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 229 : Là ai tính toán ai?

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


Thường Hy trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác đứng ở nơi đó, hồi lâu mới định thần lại, nhấc chân hướng trong phòng đi tới.



Tất cả đồ đạc trong phòng đều bị hư hại, Mạnh Điệp Vũ nhắm mắt nghiêng nghiêng tựa trên người Băng Lam, một bên Vân Nương càng không ngừng lau nước mắt, ngay cả cái giường cũng không có, nhìn thật là thê lương vô cùng. Vừa thấy Thường Hy đi vào, Vân Nương vội vàng đứng dậy đi đến chỗ nàng, nói: “Ngu thượng nghi, cô xem tiểu thư nhà ta ngay cả chỗ nằm cũng không có, Cẩm Hoa hiên bị hủy hoại đến mức này không có biện pháp ở lại nữa rồi, cũng không thể để cho tiểu thư nhà ta cứ như vậy dựa vào Băng Lam chứ? Thái tử gia vẫn chưa về, Vân Thanh cô cô lại đến chỗ Phùng Lương đễ, có thể làm chủ nơi này cũng chỉ có Ngu thượng nghi rồi. Kính xin Ngu thượng nghi dầu gì cũng tìm cho tiểu thư nhà tôi một chốn dung thân.”



Thường Hy nghe lời Vân Nương nói, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nói: “Lời này của Vân Nương ý bảo rằng ta không cho tiểu thư chốn dung thân sao?”



Vân Nương nghe vậy thì lập tức phản bác: “Tình hình ở đây Ngu thượng nghi cũng nhìn thấy, theo lý mà nói thì sớm đã nên bố trí chỗ ở cho tiểu thư, nhưng là vẫn không thấy Ngu thượng nghi nói một câu.”



Thường Hy nhìn Vân Nương lạnh lùng nói: “Vân Nương, ta đây nào dám, nơi này hỗn loạn như vậy ta còn phải tìm hiểu rõ ngọn nguồn. Huống chi ở Đông cung ta mặc dù là thượng nghi, nhưng là theo cấp bậc thì Vân Thanh cô cô vẫn cao hơn ta một bậc, nếu Vân Nương đã bất mãn như vậy thì xin mời đi tìm Vân Thanh cô cô đi, ta không dám trì hoãn biểu tiểu thư nghỉ ngơi.”



Thường Hy xoay người rời đi, nàng chính là không ưa Vân Nương minh đao ám tiễn, nhìn nàng không vừa mắt thì đi mà tìm người thuận mắt.



Vân Nương nhìn Thường Hy đi mất, dậm chân một cái nói: “Chỉ là một thương nữ ti tiện, giả bộ thanh cao cái gì?”



Băng Lam nhìn Mạnh Điệp Vũ đã hôn mê, hướng Vân Nương nói: “Vú, đến lúc nào rồi người còn tâm tư mắng chửi người ta? Tiểu thư tính làm sao bây giờ?”



Vân Nương nhìn Băng Lam nói: “Ta đều là nói sự thật, nàng ta tại sao lại cứ vênh váo đắc ý như vậy? Ngay cả tiểu thư cũng không để vào trong mắt, ta nói đôi câu cũng không được hả?”




“Nô tỳ không biết, nhưng có người nói Vân Nương hành động rất lén lút, khả nghi, lúc đi thì cầm một gói đồ trong tay nhưng đến lúc về lại không thấy nữa.” Vãn Thu thận trọng nói.



“Lập tức đi điều tra, nhất định phải tìm được gói đồ kia.” Thường Hy nhìn Vãn Thu nói, mặc dù cảm thấy chuyện tình có chút kỳ quái nhưng có đầu mối so với không có gì thì vẫn tốt hơn.



“Được, muội lập tức đi ngay.” Vãn Thu vội lên tiếng, lúc xoay người đột nhiên lại nói thêm: “Muội thấy được Vân Nương đi tìm Vân Thanh cô cô rồi, nhưng là lúc ra ngoài sắc mặt tựa hồ không được tốt lắm.”



Thường Hy sửng sốt, hai quả đấm nắm thật chặt, trong mắt lóe lên một tia sáng. Vân Thanh thật đúng là lợi hại, cư nhiên không chịu nhảy vào cái hố này, tình nguyện đắc tội với Mạnh Điệp Vũ. Nàng ta so với nàng tưởng còn lợi hại hơn nhiều lắm!



“Vãn Thu, đem đông thiên điện dọn dẹp để biểu tiểu thư chuyển vào!” Thường Hy nâng trán nói, chuyện phiền lòng cứ một cái tiếp một cái.



Vãn Thu nhìn bộ dáng Thường Hy thì cũng không dám hỏi nhiều, vội vã rời đi, chỉ để lại Thường Hy tiếp tục trầm tư.



Ngay sau đó bên Triêu Hà cũng có tin tức truyền tới, Phùng Lương đễ quả nhiên là trúng dược kích thích cho nên mới có thể nổi điên, đã cho uống thuốc giải, nghỉ ngơi thêm mấy ngày là có thể trở lại bình thường.



Nghe được tin tức như thế, Thường Hy thật cảm thấy thời gian trước khi các vị vương tử xuất cung thật là phong vân biến ảo… Những chuyện này cùng Vân Thanh có quan hệ hay không? Nàng ta thường xuyên tiếp xúc với Sở tu nghi, liệu có thể vô can hay không?