Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 244 :

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


Cảnh tượng khi đến núi hoang khiến Thường Hy và Lệ Trung Dũng kinh hãi một phen. Chỉ thấy trên mặt đất khắp nơi đều là thi thể của hắc y nhân, bên cạnh đó cũng có không ít thi thể hộ vệ của Tiêu Vân Trác, dưới anh đuốc chiếu rọi hừng hực lại càng thêm kinh khủng. Thường Hy bị không khí tràn ngập mùi máu tươi kinh tởm làm cho nôn khan một hồi, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Bọn họ tìm khắp xung quanh nhưng không phát hiện được tung tích của Tiêu Vân Trác, ngoại trừ những thi thể nằm im lìm này ra thì chỉ một hơi thở cũng không tìm thấy.



Lệ Trung Dũng mang theo đại đội nhân mã bắt đầu lục soát ngọn núi. Thường Hy khàn giọng kêu tên Tiêu Vân Trác, ngay cả hang đá sâu dưới kia nàng cũng tự mình tìm qua nhưng là một chút bóng dáng cũng không có. Thường Hy không biết có chuyện gì xảy ra, trừ dấu vết đánh nhau kịch liệt thì một chút vết tích của Tiêu Vân Trác cũng không tìm thấy.



Thạch trận không có dấu hiệu bị phá hư, như vậy có thể suy đoán trong quân địch có cao thủ giải trận nên không cần phá mà vẫn có thể đi vào. Thứ hai, sau khi Tiêu Vân Trác ra khỏi thạch trận, tất cả đá ở đây đều sụp xuống, đem thạch trận hoàn toàn biến đổi, hỗn loạn thành một mảnh.



Thường Hy ngồi xổm trên mặt đất, âm thầm khóc, nàng đúng là vẫn tới chậm sao? Tiêu Vân Trác, nếu chàng bị bắt đi thì cũng nên cho ta một chút đầu mối mới đúng, ta mặc dù không tính là thông minh tuyệt đỉnh nhưng ít nhất vẫn có thể căn cứ vào đầu mối mà đi tìm chàng… Chàng rốt cục đang ở nơi nào a?!!



Qua hồi lâu, Thường Hy chậm rãi đứng dậy. Nàng không thể cứ buông tha như vậy, sống hay chết đều phải có tin chính xác!



Thường Hy vừa mới đứng dậy thì nhìn thấy Lệ Trung Dũng từ xa xa chạy tới, đợi đến trước mặt nàng rồi mới lên tiếng: “Tìm qua không có bất kỳ phát hiện gì, trên núi tựa hồ không có dấu vết đánh nhau. Ngu thượng nghi, cô xem trời sắp sáng, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Có tiếp tục tìm không?”



“Tìm là nhất định, còn phải mở rộng thêm phạm vi. Lệ tướng quân, đằng sau núi hoang này là một con sông, ngài nói có khả năng ở bên đó hay không?” Thường Hy không ôm nhiều hy vọng hỏi, con sông này muốn sang thì phải vượt qua núi. Nhưng là mới vừa rồi Lệ Trung Dũng đã nói qua trên núi không hề có dấu vết đánh nhau, cho nên bên kia cũng là hy vọng rất nhỏ. Nhưng dù nhỏ đến mấy thì so với không có hy vọng còn tốt hơn.
Thường Hy tươi cười nhưng không khác gì băng giá mùa đông, khẽ mở môi anh đào, sát cơ vội hiện: “Phàm là cao nhân có bản lãnh đều có một sở thích quái dị đó là đặc biệt si mê đối với bất cứ việc gì có tính khiêu chiến. Người phá được thạch trận này nhất định sẽ dương dương đắc ý, lại có chút thất vọng, thứ dễ dàng phá được thì họ coi như không đạt được thành tựu gì. Chỉ cần tìm được cao nhân đó thì sẽ tìm được người đứng đằng sau giật dây, lúc đó nhất định sẽ tìm ra Thái tử.”



Nghe đến đó cuối cùng Lệ Trung Dũng cũng hiểu, gật đầu một cái, nhưng ngay sau đó lại hỏi: “Vậy làm thế nào để tìm được cao nhân kia đây?”



“Rất đơn giản, văn không đệ nhất võ không đệ nhị, nếu như xuất hiện một kỳ trận không thể phá giải, ngài thử nói xem người kia có ngứa ngáy tay chân không? Hắn có muốn thi thố tài năng không? Giống như một người yêu cá cược như mạng, ngài không để cho hắn cá cược không bằng lấy luôn tính mạng của hắn.” Thường Hy thật ra thì cũng rất tự phụ, nếu như có một người bày ra một kỳ trận, nàng cũng sẽ ngứa tay nhột chân mà muốn đến thử sức. Nàng chính là căn cứ vào chính bản thân mình để suy ra những thứ này.



“Lệ tướng quân không lâu nữa phải về biên quan đúng không? Trước đó không bằng mở một cuộc tỷ thí võ nghệ để tuyển binh. Mượn cớ này ngụy trang, người kia nhất định có thể bị dẫn dụ đi ra. Ta sẽ bố trí một kỳ trận, người có thể phá giải tám chín phần mười là người chúng ta cần tìm.” Thường Hy biết việc này không nên chậm trễ, nhất định phải mau chóng tiến hành, nếu không tính mạng của Tiêu Vân Trác sẽ gặp nguy hiểm.



“Cùng lúc đó chúng ta phải tung ra một tin tức rằng Thái tử gia chính là giám khảo cho cuộc tỷ võ lần này.”



Lệ Trung Dũng ngơ ngác nhìn Thường Hy, Thái tử gia còn chưa biết tung tích sao có thể làm giám khảo đây?